Người ngồi trên vị trí này, có mấy ai mà không đa nghi. Hoàng đế này lại không chỉ đa nghi mà còn rất hẹp hòi.
Nhưng Lục Hàm Chi lại cảm thấy những chi tiết nhỏ này cũng không phải là nguyên nhân thật sự hủy hoại lão, vấn đề là sự vô tình của lão. Đằng sau tình cảm có vẻ như đậm sâu với Bình công tử chính là sự hèn nhát khi lựa chọn thỏa hiệp vì lợi ích.
Ngoài ra còn cả việc lão qua cầu rút ván sau khi nắm được quyền lực trong khi Thái Hậu đã phản bội lại cả gia tộc để giúp lão đăng cơ. Đúng là người cầm quyền nên có thủ đoạn sắt đá, tước binh quyền cũng được, mà ăn cháo đá bát lại là điều tối kỵ.
Nói chung là cậu chẳng có ấn tượng gì tốt với lão Hoàng đế này, có lẽ qua tối hôm nay, lão cũng sẽ bị Tô Uyển Ngưng khống chế tinh thần 1 lần.
Ít nhất Thái Tử có thể được bỏ lệnh cấm túc.
Lúc trở lại phủ An Vương thì trời đã khuya, bọn họ còn cố ý đi vòng qua cửa Nam để vào kinh thành.
Xe ngựa dừng lại, Lục Hàm Chi lập tức đến phủ Sở Vương phía đối diện. Cậu đã gửi A Thiền cho nhị ca, không biết đứa nhỏ này có quậy không nữa.
Đúng như cậu dự đoán, vừa vào cửa phủ Sở Vương đã nghe thấy tiếng Tần Kiêu Vương khóc như muốn lật ngược nóc nhà lên.
Lúc này đang có 3 bà vú, 6 nha hoàn đang vây quanh Tần Kiêu Vương, còn nhị bá Lục Húc Chi đang bế bé.
Sở Vương muốn bế nhưng Lục Húc Chi không cho, còn nói: “Không được, sức của A Thiền khỏe lắm, lúc nó đá người ta cũng đau, lỡ như nó đá trúng ngươi thì không phải chuyện đùa đâu.”
Sở Vương bên cạnh lại rất sốt ruột: “Nhưng huynh bế như thế thì bé có thoải mái không? Huynh bế vậy bé nó sẽ khó chịu! Không được, không thể bế vậy được đâu! Hay là huynh cứ giao cho ta đi!!”
Lục Hàm Chi thấy 1 đống người bận rộn vây quanh A Thiền nhưng không ai xử được hỗn thế ma vương này, nhịn không được che mặt.
Cậu lập tức tiến lên: “Để ta để ta, mọi người cực khổ rồi, giao cho ta đi!”
Vừa nghe được giọng của An Vương phi, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm. A Thiền nghe thấy giọng của cha bèn tủi thân, bắt đầu há to miệng gào to hơn nữa.
Lục Hàm Chi đi lên bế bé, vỗ vỗ cái mông đầy thịt: “A Thiền đừng khóc, đừng khóc mà, cha sai rồi, cha không nên bỏ con lại một mình, sau này cha sẽ không bao giờ bỏ con một mình nữa, được chưa?”
A Thiền bắt đầu nức nở: “A đa đa đa…”
Lục Hàm Chi tiếp tục vỗ vỗ dỗ A Thiền: “Được được, đánh đánh, đánh cha nha, được không?”
A Thiền tiếp tục khóc nức nở: “Oa oa oa…”
Lục Hàm Chi buồn cười, hiện tại cậu không hiểu A Thiền đang nói gì, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ bé: “Cha hát cho A Thiền nghe được không? Hát ru con ngủ nha?”
A Thiền nắm tóc Lục Hàm Chi, níu chặt vào vai cậu, cứ như rất sợ cha chạy mất.
Vũ Văn Mân chậm hơn cậu một chút cũng bước vào, hắn thấy dáng vẻ lưu luyến cha không rời của A Thiền cũng rất bất đắc dĩ. Trẻ con thường có một loại tình cảm lưu luyến đặc biệt với người đã sinh ra mình, với A Thiền thì tình cảm đó càng sâu hơn.
Bé yêu Lục Hàm Chi đến tận xương tủy, rất sợ cha sẽ không cần mình.
Lục Hàm Chi cũng không biết đứa nhỏ này đã gặp chuyện gì mà lại sợ bị bỏ rơi như thế. Nhìn mình giống loại cha sẽ vứt bỏ con mình sao?
Nghĩ tới đây, Lục Hàm Chi hơi khựng lại, có lẽ cậu đã biết nguyên nhân khiến A Thiền sợ hãi như vậy. Chẳng phải trước đây nguyên chủ đã từng bị Tô Uyển Ngưng khống chế tinh thần mà trực tiếp bóp chết A Thiền sao?
Trong lòng Lục Hàm Chi quặn đau, vô thức ôm A Thiền chặt hơn. Cậu thề đời này sẽ không để cho A Thiền phải đối mặt với nỗi sợ như thế nữa.
Lục Hàm Chi bế A Thiền đi tới đi lui, vừa đi vừa hát nhạc thiếu nhi: “Trên đời chỉ có cha là tốt, con có cha giống như báu vật, được cha ôm vào lòng, hạnh phúc không gì bằng.”
A Thiền nghe Lục Hàm Chi hát nhạc thiếu nhi, bắt đầu thiu thiu ngủ.
Lục Hàm Chi ôm bé trong lòng, xoay qua nói với Vũ Văn Giác: “Nhị tẩu đã cực khổ rồi, huynh đi nghỉ ngơi sớm chút đi! Có việc gì ngày mai chúng ta lại bàn tiếp.”
Vũ Văn Giác gật đầu: “Cực thì không cực mấy, nhị ca của đệ cứ làm quá lên thôi.”
Lục Hàm Chi biết rõ Lục Húc Chi thương Vũ Văn Giác bao nhiêu: “Ta cảm thấy nhị ca đau lòng cũng đúng mà, nhị tẩu, huynh nên yêu thương bản thân mình chút.”
Sáng nay thân thể nhị tẩu lại khó chịu nên không tiến cung thỉnh an.
Vũ Văn Giác nói: “Ta hiểu rõ mà, Hàm Chi mau đưa A Thiền về ngủ đi!”
Lục Hàm Chi gật đầu, ôm A Thiền rời đi.
Vũ Văn Mân chưa đi, kể chuyện ngày hôm nay cho Lục Húc Chi biết.
Lục Húc Chi gật đầu: “Chẳng trách hôm nay hoàng cung cho điều tất cả Vũ Lâm Vệ ra ngoài, thì ra đã xảy ra chuyện. Chắc lúc này Hoàng thượng trở về rồi nhỉ?”
Vũ Văn Mân nói: “Còn chưa có tin tức, đêm nay chúng ta đừng ngủ, giả bộ như mới nhận được tin tức, bây giờ chạy tới cùng tìm kiếm.”
Lục Húc Chi gật đầu: “Ta cũng đang có ý này.”
Hai người lập tức cưỡi ngựa chạy như điên về phía ngoại thành phía Tây.
Dưới sự dẫn đầu của Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi, Vũ Lâm Vệ tìm kiếm suốt một đêm, cuối cùng cũng tìm thấy Hoàng thượng đã tỉnh táo lại ở một bên sườn của vách đá nào đó.
Ngoài ra còn có Tô Uyển Ngưng lên núi hái thuốc đang ở cùng với Hoàng đế.
Vũ Văn Mân đích thân đón Hoàng đế về cung, truyền Lâm viện phán đến bắt mạch. Cơ thể không có gì đáng ngại, chỉ kê một ít thuốc an thần để Hoàng thượng đỡ sợ.
Chuyện đầu tiên sau khi Hoàng đế trở về, đương nhiên là muốn sai người điều tra rõ thân phận của thích khách muốn ám sát mình.
Trong lòng lão cũng hiểu rõ, không có sơn phỉ nào mà lại có võ công như thế.
Vì vậy, thi thể của mấy kẻ bắt cóc kia được đưa về, đặt trong nghĩa trang của ngục Đại Chiêu.
Trong đám người được đưa về còn có Tô Uyển Ngưng.
Nàng ta chăm Hoàng đế cả đêm, lại không đành lòng để lão ở lại nơi đó một mình, sợ lão bị dã thú tấn công, vì vậy đã ở lại sơn động với lão suốt cả buổi tối.
Có công lớn như vậy, đương nhiên Hoàng đế cũng cần phải luận công ban thưởng.
Vì vậy Hoàng đế cho tuyên Thái Tử vào cung, khen ngợi hành động đẹp đẽ của Tô Uyển Ngưng ngay trước mặt hắn ta, cũng bỏ lệnh cấm túc Thái Tử.
Thái Tử vẫn còn hơi ngơ ngác, nhưng vừa nghe được câu chuyện của Tô Uyển Ngưng xong, hắn ta lập tức kinh ngạc nhìn nàng ta.
Từ đầu hắn ta đã biết Uyển nhi là một cô gái hiếm có. Đêm qua nàng ta không về, hắn ta đã lo lắng cả đêm, sai người đi tìm. Vừa nghe nói Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện ở ngoại ô phía Tây, tim của hắn ta lập tức trở nên lạnh lẽo.
Tô Uyển Ngưng chỉ là một cô gái, gặp phải đám cướp kia thì liệu có còn mạng để trở về không?
Cũng không biết trùng hợp thế nào, Uyển nhi chẳng những trốn thoát khỏi đám lưu manh kia mà còn cứu được Hoàng Thượng.
Đây đúng là… ngôi sao may mắn vượng phu mà!
Cũng chính vì vậy, Thái Tử không chỉ được bỏ lệnh cấm túc mà còn được khôi phục thân phận giám quốc.
Hoàng đế bị hoảng sợ thì cũng cần có người hỗ trợ lão xử lý việc nước.
Cùng lúc đó, Lục Hàm Chi cũng đã sản xuất ra được đợt đồ gốm sứ đầu tiên theo yêu cầu của nhiệm vụ.