[Được.] [Đọc sách đi.]
Lần này Kiều Diên không trả lời nữa.
Tần Đông Loan nhìn khung hội thoại thêm một lát, nhất thời không đóng luôn. Anh lướt lại đọc mấy tin nhắn mình và Kiều Diên vừa tán gẫu. Nội dung tán gẫu không có gì đặc biệt, nhưng đọc lại rất thú vị.
Trong lúc anh còn đọc lại đoạn tán gẫu vừa rồi, Trần Cảnh Vũ đi tới, thấy Tần Đông Loan nhìn điện thoại chăm chú, không khỏi thò đầu lại, hỏi.
“Xem cái gì thế?”
Tần Đông Loan lập tức tắt màn hình, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Trần Cảnh Vũ không kịp nhìn, anh ta quay sang Tần Đông Loan, vừa định nói gì đó, Tần Đông Loan đã lên tiếng trước: “Ra ngoài hút điếu thuốc không?”
“Đi chứ.” Trần Cảnh Vũ đáp, cũng quên luôn chuyện điện thoại của Tần Đông Loan. Hai người đứng dậy, rời sang khu vực hút thuốc.
–
Khu vực hút thuốc không ở bên trong nơi tổ chức tiệc, mà là một phòng độc lập bên ngoài. Hai người đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải mấy người từ đối diện đi tới.
Trong đó có cả nam cả nữ, ăn mặc chỉn chu đẹp đẽ, trong đó có một cô gái mặc váy đuôi cá đính đá lấp lánh, vừa thấy Tần Đông Loan, hai mắt cô ấy lập tức sáng lên, cười gọi.
“Tần tiên sinh.”
Nhiếp Vân Nhu gọi xong, mấy người khác theo hướng ánh mắt của cô ấy nhìn về phía này. Tần Đông Loan cũng nhìn về phía đó, lịch sự đáp lại.
“Nhiếp tiểu thư.”
“Anh cũng đến đây chơi à?” Nhiếp Vân Nhu cười hỏi.
Hôm nay cô ấy cũng đến đây chơi, nhưng không phải là ở buổi tiệc của Trần Cảnh Vũ. Chẳng qua phía Trần Cảnh Vũ quá nhiều người, có mấy người quen, cô ấy bèn cùng bạn đi sang đây chào hỏi.
Nhiếp Vân Nhu hỏi xong, Tần Đông Loan đáp một tiếng. Trần Cảnh Vũ đứng bên cạnh không khỏi tò mò nhìn sang, anh bèn giới thiệu.
“Đây là Nhiếp Vân Nhu.”
Nghe đến cái tên này, ánh mắt của Trần Cảnh Vũ hơi hiện ra giật mình. Anh ta nhìn Tần Đông Loan, lại nhìn Nhiếp Vân Nhu, sau đó nhanh nhẹn bắt tay với cô ấy, cười nói.
“Ra là Nhiếp tiểu thư, xin chào xin chào, tôi là Trần Cảnh Vũ, bạn của Đông Loan.”
Người cùng giới này ở Bắc thành về cơ bản đều biết quan hệ giữa Tần Đông Loan và Trần Cảnh Vũ, Nhiếp Vân Nhu rất thoải mái bắt tay lại, nói.
“Xin chào.”
“Hai người định ra ngoài hả?” Chào hỏi xong, Nhiếp Vân Nhu hỏi hai người.
“Đúng, đi hút thuốc.” Trần Cảnh Vũ đáp.
“Vậy hai người đi đi.” Nhiếp Vân Nhu cười nói.
Nhiếp Vân Nhu giữ lịch sự không tiếp tục quấy rầy, Trần Cảnh Vũ cười đáp: “Được. Vậy chúng tôi đi rồi quay lại ngay, tới đó lại cùng Nhiếp tiểu thư uống một chén.”
“Được.” Nhiếp Vân Nhu cười đáp.
Dứt lời, hai nhóm người đều không tiếp tục đứng ở cửa, mỗi nhóm rời đi theo hướng ban đầu đã định.
Nhiếp Vân Nhu và nhóm bạn bè của cô ấy đi vào bên trong, Tần Đông Loan và Trần Cảnh Vũ đi vào khu vực hút thuốc. Nơi này không quá rộng, hiện tại cũng không có ai. Vào trong rồi, Trần Cảnh Vũ đóng cửa, đi tới bên cạnh Tần Đông Loan cười nói.
“Hoá ra đó là Nhiếp Vân Nhu.”
Hai người đứng ở cửa sổ, ngọn đèn nhỏ bật lên, Tần Đông Loan và Trần Cảnh Vũ châm thuốc, sau đó đứng cạnh cửa sổ nhả khói.
Trần Cảnh Vũ hỏi xong, Tần Đông Loan qua một lớp khói mỏng nhìn anh ta, Trần Cảnh Vũ lại tiếp tục.
“Tôi nghe mẹ nói mẹ cậu nhìn trúng cô Nhiếp tiểu thư nào đó, còn rất yêu quý cô ấy.”
“Đó rõ là ý muốn kết duyên cho hai người.”
“Nhưng mà mẹ cậu cũng kể với mẹ tôi rồi, nói là cậu không thích người ta, hoàn toàn không cho tí hy vọng sau này nào.”
“Ôi, tôi nói với cậu, ban đầu nói đến cái gì mà thiên kim nhà ai trong giới, tôi cũng không thích. Nhưng mà hôm nay gặp được vị Nhiếp tiểu thư này rồi, chà, thấy cũng không tồi nha. Rất có gia giáo, còn thoải mái, với nghe nói Nhiếp gia cũng làm về lĩnh vực chữa bệnh, tôi thấy rất thích hợp.”
“Cậu có thể thử tiếp xúc, sau này không thích thì thôi, nhưng mà mấy cô bạn gái trước đó của cậu, không phải cũng tiếp xúc rồi mới đến với nhau à? Tôi thấy cậu là kiểu người chậm nhiệt, khó mà nhất kiến chung tình được. Bởi vậy ấy à, muốn lâu ngày sinh tình thì không thể dựa vào một lần gặp đâu.”
“Cậu cứ thử hẹn gặp người ta vài lần, không thích thì lại tính sau, nếu thích, thì đẹp quá rồi. Cậu cũng đã đến tuổi này, sớm muộn gì cũng phải kết hôn.”
Tần Đông Loan bên này còn chưa nói gì, Trần Cảnh Vũ đã nói liên tục một tràng dài. Anh ta biết chuyện của Nhiếp Vân Nhu và Tần Đông Loan. Dù sao mẹ của hai người rất thân với nhau, có chuyện gì cũng tâm sự cho nhau nghe. Mà những chuyện mẹ Trần nghe được ở chỗ mẹ Tần, như một lẽ dĩ nhiên quay về đều sẽ kể cho Trần Cảnh Vũ nghe. Cùng với việc nói cho anh ta nghe, hẳn là mẹ Tẫn cũng có một xíu tâm tư nho nhỏ, muốn Trần Cảnh Vũ thay bà khuyên nhủ anh.
Trần Cảnh Vũ cảm thấy chuyện này cũng hết sức thường tình. Hai người gia thế tương đương, diện mạo khí chất cũng rất hợp đôi, có thể nói là kim đồng ngọc nữ.
Đám phú nhị đại bọn họ, sớm muộn cũng phải kết hôn, ngang bướng ham chơi như Trần Cảnh Vũ, ở phương diện này cũng không dám trái lời người nhà, cuối cùng rồi cũng phải ngoan ngoãn mà kết hôn thôi.
So với anh ta thì Tần Đông Loan dễ nói chuyện hơn nhiều, dù sao anh sẽ không tỏ ra phản đối. Có thể ban đầu sẽ hơi lạnh nhạt, nhưng sau này ở chung lâu, biết đâu sẽ cảm thấy đối phương cũng có điểm thu hút mình.
Trần Cảnh Vũ luyên thuyên một thôi một hồi xong, hai người đứng cạnh cửa sổ, dù đã mở cửa, nhưng khói thuốc vẫn không bay đi hết mà còn lại một phần lượn lờ trước mặt.
Mùng bốn Tết, từ đây vẫn có thể nhìn thấy ở trung tâm thương mại hay quảng trường nào đó đốt pháo hoa. Giữa không trung tối đen như mực, pháo hoa nở rộ từng đoá. Trần Cảnh Vũ nói xong, Tần Đông Loan nhìn sang anh ta, lên tiếng.
“Cảnh Vũ.”
“Hả?” Trần Cảnh Vũ theo bản năng đáp lại, cũng quay sang.
Tần Đông Loan rũ mắt nhìn anh ta, nói.
“Tôi và Kiều Diên đang ở bên nhau.”
