Phó Dung Dữ kêu tài xế hạ màn xe xuống, đợi khoang sau ngăn cách với tài xế phía trước thành hai thế giới, anh mới vươn tay ôm Tạ Âm Lâu ngồi lên chân mình, trên xe có hệ thống sưởi nên sẽ không bị lạnh, chiếc áo khoác ngoài để chống lạnh đã được cởi ra từ lâu, trên người cô chỉ còn sót lại một chiếc váy dài đơn giản, nhẹ nhàng đung đưa bên cạnh chiếc quần âu.
Tạ Âm Lâu bị anh ôm chặt nên chỉ có thể phối hợp cúi người, mái tóc đen dài như gấm xõa ra che khuất một bên sườn mặt thanh tú, bên ngoài cửa kính xe lại phản chiếu ánh hoàng hôn, hòa cùng với không khí trong xe tạo thành một màu vàng mờ ảo.
Vừa định nói chuyện thì sau gáy cô đã bị lòng bàn tay anh giữ chặt, nhiệt độ trên bề mặt da truyền sang một cách rõ ràng: “Giống như thế này, khi em còn học cấp ba… mơ thấy cảnh em mặc đồng phục học sinh.”
Lúc này Tạ Âm Lâu đang mặc váy, nhưng cũng không có gì có thể cản trở được anh.
“Là anh hôn em hay là em hôn anh?”
“Em muốn biết lắm à?”
Giọng Phó Dung Dữ gần như là thì thầm, thấp hơn vài phần.
Cô phải sát lại gần để lắng nghe, bỗng có một xúc cảm ấm áp in lên môi cô, chính là hơi thở của anh.
Sau đó, Tạ Âm Lâu đưa tay ôm lấy vai anh, chiếc vòng ngọc trượt dọc theo cổ tay phát ra âm thanh thanh thúy trong nháy mắt bị lòng bàn tay anh nắm chặt lại, cuồng nhiệt hôn lên môi cô một lúc lâu.
Phó Dung Dữ đã dùng hành động để kể cho cô nghe giấc mơ của mình.
Chiếc xe màu đen dừng lại ở điểm đến, màn đêm bao phủ lấy Phó Dung Dữ đang kiên nhẫn đứng chờ ở bên ngoài xe. Bên trong xe, Tạ Âm Lâu vội vàng sửa sang lại quần áo, ngón tay trắng nõn nhanh chóng cài lại cúc áo trên người, một cái khuy áo đã bị giật mất, để lộ ra làn da trắng nõn mềm mại đầy dấu hôn.
Sau khi sửa soạn xong, cô mở cửa sổ xe để thoáng khí, bước xuống với đôi mắt đỏ hoe.
Còn về phía Phó Dung Dữ, anh vẫn đang mặc một bộ vest vô cùng chỉnh tề, chất vải phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn, nhìn từ khuôn mặt tuấn tú thì không thể nhận ra có điều gì khác lạ, mà anh cũng không giống như vừa làm ra chuyện xấu xa gì đó.
Cô tức giận, khẽ dùng mũi giày cao gót đá anh một cái: “Giấc mơ của anh… đủ để gọi cảnh sát đến bắt anh rồi đấy.”
Tranh thủ trong đêm đến bệnh viện, Tạ Âm Lâu đưa cho Phó Dung Hồi bức tranh Quan Thế Âm Bồ Tát mà bọn họ thỉnh từ thiền viện Quan Âm trước đó.
Còn bức tượng Phật mặt xanh răng nanh của Tạ Thầm Thời gắn vào đầu giường sống chết không cho xé ra, điều này khiến Hình Lệ rất tức giận: “Tên khùng đó bị mấy lão già bên đường lừa gạt rồi đúng không? Chỉ cần bỏ ra mười nhân dân tệ là có thể mua được ở bất cứ quầy hàng ven đường nào, còn ngu ngốc để người ta gạt những một trăm tệ.”
Tạ Âm Lâu ngẩng đầu đánh giá, đưa tay vỗ nhẹ vai Hình Lệ nói: “Trước tiên đừng xé vội, theo như tôi biết về tính cách của Tạ Thầm Thời, nếu như hôm nay cô xé nó xuống… Hôm sau cậu ấy nhất định sẽ dán lại bức tranh đó kín cả phòng bệnh, cho dù là nhà vệ sinh.”
Hình Lệ không phản bác, cô ấy cảm thấy tên điên Tạ Thầm Thời đó hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện này.
Phó Dung Hồi thì ngược lại, anh ấy không nhìn thấy gì cả, đừng nói là dán đầu giường, cho dù có dán trên gối của anh ấy thì cũng không có vấn đề gì. Bàn tay gầy guộc của anh ấy đặt quyển sách chữ nổi xuống, xoay người lần theo tiếng nói chuyện của hai người, không đầu không đuôi nói một câu: “Bức tượng Phật này là bức Phật Địa Ngục, rất dễ khiến cho mấy cô gái hoảng sợ… Sau này Hình Lệ bớt đến bệnh viện đi, nên tập trung tham gia vào hạng mục đầu tư của anh Dung Dữ.”
Bầu không khí trong nháy mắt như bị đông cứng lại.
Tạ Âm Lâu nhìn thấy bóng lưng của Hình Lệ đột nhiên cứng đờ, ánh mắt nhìn Phó Dung Hồi như nhiễm một tầng sương mù.
Nhưng Phó Dung Hồi lại không cảm nhận được sự khác thường của cô ấy, biểu cảm của anh ấy bình thản như ánh trăng ngoài cửa sổ, giọng nói hờ hững: “Cô đang tuổi trẻ phơi phới mà suốt ngày dính lấy bệnh viện này làm gì, đi theo anh tôi đi, mấy hạng mục bị vứt bỏ đó cũng nên nhặt lại rồi. Nếu không, cánh tay phải đắc lực của anh trai tôi sẽ đổi sang một người mới, còn cần cô làm gì nữa.”
Hình Lệ mím chặt môi, không hề lên tiếng.
Dưới bầu không khí như vậy, Tạ Âm Lâu cũng không dễ chen ngang. Chỉ có Phó Dung Dữ là xem như không có gì, rót một cốc nước đặt lên đầu giường, sau đó lên tiếng: “Có một hạng mục y tế cần được theo dõi, với yêu cầu là phải ra nước ngoài nửa năm…”
“Để cô ấy làm đi.”
Phó Dung Dữ và Phó Dung Hồi trao đổi hai ba câu ngắn gọn, hoàn toàn không có ý định hỏi ý kiến của Hình Lệ.
Mười phút sau.
Theo từng tiếng giày cao gót của người phụ nữ rời khỏi giường bệnh, thế giới như chia tách ra thành hai nửa.
Tạ Âm Lâu nhìn bóng dáng ủ rũ quay đầu đi không nhìn lại của Hình Lệ, cô không nhịn được quay lại nhìn Phó Dung Hồi đang nằm trên giường bệnh: “Cậu dùng cách này để đuổi cô ấy, không sợ cô ấy oán hận trong lòng sao?”
Đầu ngón tay của Phó Dung Hồi liên tục xoa mép giấy chữ nổi, dừng lại hai giây sau đó trầm giọng nói: “Chị dâu, bây giờ tôi sống thêm ngày nào là được trời cao ban tặng ngày đó, không chừng một đêm nào đó đột nhiên bị bắt mất đi, nếu để cô ấy đi theo tôi…”
Giọng anh ấy như mắc kẹt trong cổ họng, lúc nói ra giọng nói đã khàn đặc: “Tôi không cho cô ấy được thứ gọi là danh phận, lại còn khiến cô ấy thiệt thòi cả về sự nghiệp lẫn thanh xuân, không oán không hận đồng hành với một tên mù như tôi. Giờ cho cô ấy một danh phận chính đáng, nhỡ một mai tôi chết đi rồi, cô ấy lại phải trở thành góa phụ trong cái độ tuổi xinh đẹp nhất.”
Đây là lần đầu tiên Phó Dung Hồi bộc lộ tình cảm của mình với Hình Lệ. Ngày thường, mặc dù trái tim đã sáng rõ như gương soi, anh ấy vẫn không chịu thừa nhận, vẫn luôn duy trì một mối quan hệ nam nữ bình thường với Hình Lệ.
“Cô ấy vẫn còn sống hạnh phúc năm mươi hay sáu mươi năm nữa. Người sắp chết như tôi không thể trì hoãn cô ấy được.”
Đêm nay tâm trạng của Phó Dung Hồi trầm xuống, sau khi uống thuốc an thần, chẳng mấy chốc sau đã chìm vào giấc ngủ.
Phó Dung Dữ đưa Tạ Âm Lâu ra khỏi bệnh viện, đồng thời gọi điện thoại cho Trần Nguyện nhờ anh ta thu xếp công việc của Hình Lệ ở nước ngoài với tư cách là trưởng dự án y tế.
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Âm Lâu trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: “Hai anh em các anh rất giỏi bắt nạt phụ nữ.”
Một lời nói của Phó Dung Hồi đã đẩy Hình Lệ đi xa cả nghìn dặm, không cho ai có quyền thương lượng.
Phó Dung Dữ biết cô đang nghĩ gì, anh vươn lòng bàn tay nắm lấy những đầu ngón tay trắng nõn dưới ống tay áo: “Dung Hồi cũng muốn cô ấy từ bỏ tình cảm với cậu ấy. Cô ấy vẫn còn trẻ, có thể lựa chọn yêu một người đàn ông khác có một cơ thể khỏe mạnh.”
Tạ Âm Lâu lắng nghe ý nghĩa trong lời nói, cẩn thận hỏi: “Anh đừng nói là anh muốn giới thiệu ai đó cho Hình Lệ đấy chứ?”
Phó Dung Dữ trầm ngâm đáp: “Nếu cô ấy cần.”
Trong giới kinh doanh không bao giờ thiếu những người đàn ông khỏe mạnh, giàu có, có ngoại hình, muốn tìm đối tượng để phát triển tình cảm rất dễ dàng.
Phó Dung Dữ luôn đối xử tốt với những người xung quanh, thấy Tạ Âm Lâu đang nhìn mình chằm chằm, ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của cô, giở giọng trêu ghẹo: “Nếu em còn nhìn chằm chằm nữa là con ngươi sẽ lồi ra đấy.”
Tạ Âm Lâu né tránh, dùng đầu ngón tay nhéo cánh tay anh, còn để lại một câu: “Anh với em trai anh, đúng là biết cách bắt nạt con gái nhà lành.”
——
Cũng không biết khi Phó Dung Dữ nói ra những lời này có phải là do anh suy nghĩ tương thông với Phó Dung Hồi không.
Ngày hôm sau, Tạ Âm Lâu nhìn thấy Hình Lệ đăng một tấm ảnh lên vòng bạn bè, trong ảnh cô ấy trang điểm vô cùng tinh tế, trên người mặc một chiếc váy đỏ quyến rũ và gợi cảm, ngồi trong nhà hàng Tây cao cấp ăn một bữa tối dưới ánh nến.
Người đối diện là người có giao dịch kinh doanh với công ty Phó Dung Dữ.
Tạ Âm Lâu nhấn thích sau đó thoát ra, chọn lấy một quyển album in hình hoa hồng bên cạnh ghế sô pha xem.
Tin tức kết hôn của cô và Phó Dung Dữ vẫn chưa được truyền ra ngoài, cho nên hiện tại cô vẫn sống trong nhà họ Tạ, có một số ít người biết được thông tin đó đều gửi quà chúc mừng đến nhà cho cô.
Thứ mà Tạ Thầm Ngạn đưa đến chính là quyển album hoa hồng này.
Những ngón tay mảnh khảnh của Tạ Âm Lâm từ từ lật từng trang, dưới ánh đèn rực rỡ, cô nhìn thấy bức ảnh nhóm ở trang cuối cùng.
Đó là Phó Dung Dữ trong bộ đồng phục học sinh năm mười bảy tuổi, mái tóc ngắn bồng bềnh buông xõa trước trán. Các đường nét trên khuôn mặt vô cùng sắc nét và nổi bật, đôi mắt màu hổ phách dưới hàng mi đen đặc biệt tỏa sáng dưới ánh nắng.
Anh mặc bộ đồ trắng đứng dưới gốc cây Hoàng Giác, được ống kính ghi lại khoảnh khắc đó mãi mãi.
…
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng di chuyển từ mắt đến mũi anh, sau đó dừng lại trên đỉnh đầu.
Sau một lúc, cô nghĩ đến bộ đồng phục học sinh, đầu ngón tay bỗng nhiên khựng lại.
Tạ Âm Lâu đưa tay chạm vào chiếc điện thoại yên lặng bên cạnh, cô nghiêm túc mở ra, trong ngày tuyết rơi này, cô gửi lời mời chân thành đến Phó Dung Dữ còn đang làm việc ở công ty:
⌈Tối nay ba mẹ em không có ở nhà, anh có muốn đến nhà họ Tạ ngủ không?⌋