Đôi mắt đó đen kịt giống như một con báo bị xâm phạm lãnh thổ đang xua đuổi những kẻ ngoại lai.
Hạ Mạch không chút sợ hãi lấy trong túi ra thứ gì đó đưa cho Hạ Hoài: “Được rồi, tiếp theo anh trai chúc hai người một đêm như ý nhé.”
Hạ Hoài liếc nhìn cái bao, không chút do dự liền bỏ vào túi.
Giang Sơ Tinh cũng nhìn xuống cái bao trong tay cậu, đồng tử hơi co lại, hai cái đùi quơ quơ, hàm hồ mà cảnh cáo: “… em dám, chúng ta đã đồng ý…”
Hạ Hoài phụ họa anh: “Ừ ừ, em nghe lời ca ca mà.”
Hạ Mạch vừa nghe đoạn hội thoại này của bọn họ liền biết Giang Sơ Tinh lại sắp bị khi dễ rồi.
Nghe lời ca ca mà á hả?
Câu trả lời này có kỹ thuật cao đấy, chỉ có thể nói không hổ là em trai hắn, mọi bước đi đều đã an bài rõ ràng.
Nếu đặt một Omega trước một Alpha có sự chuẩn bị thì một khi bắt đầu nếu muốn trốn đi thì trên cơ bản đều bằng không.
Hạ Mạch nhìn Giang Sơ Tinh bị bế vào phòng đóng cửa lại thì ở tại chỗ thở dài, cười như không cười nói: “Haizzz, thật là một đứa nhỏ tội nghiệp.”
“Còn rảnh lo lắng cho người ta.” eo của Hạ Mạch bị người kia ôm lấy, nam sinh cắn lấy vành tai hắn thanh âm khàn khàn: “Còn không lo lắng cho chính mình đi.”
Nói rồi Hạ Mạch lại bị kéo vào phòng.
“Này – anh còn chưa kịp thở mà, ưm …”
“Đợi lát nữa lại tới.”
“Anh thật sự không được, đủ rồi mà……”
“Em có làm được không?”
“Được được được, em là được nhất!”
“Vậy làm thêm một lần nữa đi?”
“…”
–
Sau khi từ quê trở về, Hạ Thừa Minh giúp Giang Sơ Tinh đăng ký kiểm tra tình trạng ghét A của mình.
Sau khi khám sức khỏe, đến phần kiểm tra tâm lý mà Giang Sơ Tinh luôn có vấn đề lớn nhất.
Lần này đi cùng với Hạ Hoài, Giang sơ Tinh không ngờ lại bớt căng thẳng hơn trước, bác sĩ liên tục nhắc đến những cảnh mà Giang Sơ Tinh sợ hãi nhưng anh đều biểu hiện không chút gợn sóng.
Anh thực sự không còn nghĩ nó quan trọng như vậy nữa.
Trên thực tế, anh biết rằng ngay tại thời điểm gặp lại Lý Thái Khi, yếu tố tâm lý của anh đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nguyên nhân gốc rễ đã được loại bỏ thì phần còn lại không phải là vấn đề lớn.
Hạ Thừa Minh nở một nụ cười khi đọc bản báo cáo y tế cuối cùng, ông ngước nhìn hai đứa trẻ, đưa báo cáo của Giang Sơ Tinh lại cho anh: “Sự hồi phục rất tốt, hẳn là đối với đại đa số tin tức tố của Alpha cháu sẽ không có cảm giác chán ghét nữa rồi.”
Đột nhiên ông quay đầu lại: “Nhưng do tuyến thể của cháu vẫn luôn bị áp chế dẫn tới phân hóa muộn nên trong giai đoạn phát tình hoặc thời kỳ giao phối, sự bùng phát tin tức tố vẫn mạnh hơn so với các Omega thuần chủng thông thường. Đến lúc đó tốt hơn hết cháu vẫn nên cẩn thận khi cùng Alpha thân mật, như thế sẽ không an toàn. “
Giang Sơ Tinh gật đầu đồng ý.
“Còn nữa,” Hạ Thừa Minh liếc nhìn Hạ Hoài bên cạnh.
Do dự vài giây cuối cùng cũng nói: “Sự ỷ lại của hai đứa có thể không biến mất cùng với việc hồi phục chứng ghét A. Đến lúc đó hai đứa có muốn thực hiện một cuộc tiểu phẫu cắt đứt không?”
“Việc này đối với Omega tương đối có hại.” Hạ Thừa Minh là người trưởng thành và là bác sĩ điều trị của Giang Sơ Tinh nên ông rất hiểu biết và lý trí: “Chú biết mối quan hệ của hai đứa hiện tại đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng, nhưng hai đứa vẫn còn trẻ, con đường phía trước còn dài lắm, chỉ vì sự xúc động nhất thời thì chú sợ … “
Ông không nói hết phần còn lại nhưng cũng đủ để Giang Sơ Tinh hiểu được.
Giang Sơ Tinh liếc Hạ Hoài một cái, mở miệng nói: “Cám ơn chú Hạ, bọn cháu sẽ thương lượng một chút.”
“Được rồi, hai đứa tự xem thế nào đi.” Hạ Thừa Minh không phải người nói nhiều, hai đứa nhỏ đều có tính toán riêng nên ông cũng không tiện nói nhiều.
“Đúng rồi, Sơ Tinh.” Hạ Thừa Minh từ trong áo khoác trắng lấy ra một số đăng ký khác đưa cho anh: “Đây là số của chủ nhiệm Trần, chú nghe Hạ Hoài nói rồi, cũng đã nói chuyện chủ nhiệm Trần xong xuôi, cháu cứ trực tiếp tới là được, kỹ thuật xóa sẹo của ông ấy ở Ninh Thành đứng số một số hai, để cho ông ấy làm chú rất yên tâm. “
Giang Sơ Tinh mím môi, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nhà họ Hạ đối với anh từ nhỏ đã rất tốt, loại tốt này không còn có thể diễn tả bằng lời được nữa.
“Cảm ơn chú Hạ.” Giang Sơ Tinh đưa hai tay nhận lấy.
Hạ Thừa Minh vỗ vỗ vai anh: “Còn khách khí với chú làm gì.”
Hai người vừa đẩy cửa đi ra ngoài Hạ Hoài liền bị Hạ Thừa Minh gọi lại: “Hạ Hoài, việc hôm qua mẹ cùng con nói chuyện con đã suy nghĩ xong chưa? Nhớ lúc nói chuyện với bà ấy phải cứng rắn lên một chút, nếu vẫn không được thì ba cùng con khuyên nhủ bà ấy. “
“Dạ,” Hạ Hoài nói, “Con sẽ nói chuyện với mẹ một lần nữa.”
Đi xuống lầu thang, Giang Sơ Tinh liếc Hạ Hoài vài lần thì không nhịn được hỏi: “Nói chuyện gì vậy?”
Hạ Hoài nhìn Giang Sơ Tinh, do dự không biết có nên nói không.
Cuối cùng, cậu vẫn lựa chọn thẳng thắn.
“Mẹ bảo em chọn nghề bác sĩ.”
Hạ Hoài vươn tay nắm lấy tay Giang Sơ Tinh: “Mặc dù em nghĩ bác sĩ rất giỏi nhưng em vẫn muốn thử những thứ mình thích hơn.”
Giang Sơ Tinh rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Lúc sắp đến phòng khám của chủ nhiệm Trần, Giang Sơ Tinh đột nhiên nói: “Anh đã từng nói việc anh muốn làm trong tương lai với em chưa nhỉ?”
Hạ Hoài thật đúng là chưa từng nghe anh nói đến vấn đề này bao giờ.
Cậu có một dự cảm mơ hồ.
Một giây tiếp theo, Giang Sơ Tinh dừng chân, đi vòng lại.
Trên hành lang đầy người, anh kéo Hạ Hoài đến cầu thang bên cạnh.
Ánh đèn vàng lờ mờ chiếu vào đỉnh đầu Hạ Hoài khiến vẻ mặt cậu trông bớt đi sự sắc bén ngày thường.
“Em muốn làm gì thì cứ làm đi.” Giang Sơ Tinh ngửa cổ lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu chằm chằm, giọng nói thanh thoát rõ ràng.
Anh đưa tay ra nắm lấy bàn tay to hơn mình một chút của cậu, “Thật ra anh đã muốn trở thành bác sĩ từ rất lâu rồi.”
Hạ Hoài không nói gì mà nhìn anh.
Giang Sơ Tinh vuốt ve vết thương trên bụng, giọng nói trầm xuống một tông.
“Khi anh bị thương và phải nhập viện. Chính bác sĩ đã giữ lấy mạng sống cho anh, sau đó anh lại gặp được chú và dì nên anh cảm thấy bác sĩ là những người mang sứ mệnh thật là vĩ đại và anh cũng muốn trở thành một người như vậy”.
Giang Sơ Tinh cười khẽ, thẳng thắn nói: “Và có thể giúp thêm càng nhiều người giống như anh. Nếu chú Hạ không phát hiện ra anh mắc chứng ghét A thì có lẽ không biết bây giờ anh sẽ như thế nào nữa”.
“Cho nên,” Giang Sơ Tinh dừng lại một chút rồi chậm rãi nhếch lên khóe môi, tựa hồ tưởng tượng ra cái gì đó mà vẻ mặt dịu đi rất nhiều: “Nghề bác sĩ khá thích hợp với anh ha.”
Nói đến đó giọng anh hơi cao lên mang theo đầy khao khát.
Hạ Hoài vươn tay nhéo nhéo chóp mũi của anh, ngập ngừng hỏi: “Anh có chắc là không phải vì em không?”
“Không phải đâu.” Giang Sơ Tinh không chút do dự.
Hạ Hoài nâng mặt anh lên: “Nhìn thẳng vào em nói lại lần nữa xem.”
Cậu yên lặng nhìn chằm chằm Giang Sơ Tinh, cố gắng tìm ra một chút gì đó từ đôi mắt của anh.
Giang Sơ Tinh không thể không nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Yên tâm, anh thực sự không phải vì em đâu.”
Lúc này tâm trạng của Hạ Hoài mới dần dần dịu đi, ánh mắt trở nên sáng hơn.
Cậu ôm người vào lòng, môi mỏng như có như không mà gián sát vào vành tai Giang Sơ Tinh, lẩm bẩm nói: “Bác sĩ và ca sĩ sao?”
Đáy mắt dần dần hiện lên một nụ cười nhẹ, tay cậu càng siết chặt hơn, độ cong khóe môi cũng càng thêm sâu.
Cậu nói nhỏ vào tai anh: “Đến lúc đó có thể chơi áo trắng play rồi”.
“…”
“Em ngâm nga Tinh Tinh, Tinh Tinh, còn anh mặc áo blouse trắng.”
Như nghĩ tới cảnh tượng nào đó, Hạ Hoài nhướng mày, ánh mắt càng trở nên thâm trầm hơn.
“Rất có tình thú đấy.”
“…” Khóe miệng Giang Sơ Tinh giật giật cảm thấy có chút chột dạ: “Em còn là học sinh cấp ba đó, em học được cái ý tưởng cầm thú đó ở đâu vậy?”
Lần đầu tiên cậu thẳng thắn bày tỏ nội tâm muốn độc chiếm của mình trước Giang Sơ Tinh. Giọng nói của cậu ở bên tai anh vừa trầm vừa khàn.
“Kỳ thật em còn có vài ý tưởng nữa, nhưng chỉ sợ nói ra lại dọa ca ca sợ thôi.”
“Bởi vì………..”
“Phòng bếp, huyền quan đến ban công, chỗ nào trong nhà em cũng đều muốn thử.”