– Cùng ta rời đi!
Một chiêu giam cầm Nhiếp Vân, Di Hoa ngụy trang trung niên nhân hừ nhẹ, năm ngón tay mở ra, giống như trời xanh, mang theo hương vị âm trầm, xé rách không gian gông cùm xiềng xích, khí kình khổng lồ đè xuống, không khí phát ra âm bạo liên tục, bàn tay còn chưa tới trước mặt, liền mang theo lực lượng làm cho người thần phục.
– Đi theo ngươi? Ngươi cũng phải có bổn sự kia mới được!
Vân Huyên cười lạnh, bàn tay điểm một cái.
Bàn tay thoạt nhìn bóng loáng kiều nộn, nhưng mỗi một ngón tay giống như một cự sơn nguy nga, năm đạo kiếm quang đâm tới bàn tay của Di Hoa.
Một chưởng một thiên, một chỉ một núi!
Hai người giao thủ, liền từng người thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất, Thiên Băng Địa Liệt, nhật nguyệt vô quang.
Tuy công kích của hai người đều xẹt qua trước mặt của Nhiếp Vân, nhưng hắn không có bị một tia tổn thương, thậm chí ngay cả khí lãng cũng không có cảm nhận được, đủ thấy hai người khống chế lực lượng đã đạt đến tình trạng lô hỏa thuần thanh.
– Tiếp tục như vậy, cho dù không bị bắt, cũng bị công kích của hai người bọn họ đánh chết, phải nghĩ biện pháp đào tẩu!
Chứng kiến đối công hiện lên ở trước mắt, sắc mặt Nhiếp Vân lo lắng.
Tuy lực khống chế của hai người rất cường đại, nhưng vạn nhất thất thủ, mình tuyệt đối sẽ lập tức tử vong.
– Diễm Hỏa ngưng lại, hình thành bọt khí…
Cảm nhận được áp lực của không gian chung quanh, bao phủ hắn trở thành kén tằm, không cách nào nhúc nhích, trong nội tâm Nhiếp Vân thấp giọng hô, không ngừng điều động Diễm Hỏa chi khí, kịch liệt áp súc ở trong người, hình thành vô số bọt khí.
Những bọt khí này chỉ lớn cỡ nắm tay, vừa xuất hiện liền cho thấy độ ấm cực nóng, đốt không khí có chút vặn vẹo.
– Bạo!
Những bọt khí này xuất hiện, trên mặt Nhiếp Vân lộ ra vẻ dữ tợn, đột nhiên thấp giọng hô.
Oanh! Oanh! Oanh!
Bọt khí lập tức nhen nhóm, đồng thời bạo tạc nổ tung, hình thành khí lãng cùng hỏa diễm. Thời gian nháy con mắt liền đụng tới không gian giam cầm ở chung quanh.
Chiêu này là học của Công Tôn Trường Phong, có chút hương vị của Mật Thiên Ba Khí Đãng, Nhiếp Vân là muốn thông qua những hỏa diễm này bạo tạc nổ tung, triệt để phá vỡ áp lực giam cầm ở trên người.
Tuy thủ đoạn của Di Hoa cùng Vân Huyên cường đại, có thể thi triển ra không gian trói buộc, nhưng dù sao không phải cường giả Phá Không Cảnh chân chính, năng lực trói buộc giống như nhốt người ở trong lao lung. Bốn phía đều là “vách tường” pháp lực cứng lại, chỉ cần dùng loại bạo tạc nổ tung này tạc toái “vách tường”, có thể chạy ra!
Loại phương pháp này tuy đơn giản, lại cực kỳ nguy hiểm.
Cái gọi là “lao lung” kia dán chặt lấy thân thể, bạo tạc nổ tung có thể tạc toái vách tường, cũng có thể tạc tổn thương mình, nhưng hiện tại bởi vì giãy giụa giam cầm, không cố kỵ được nhiều như vậy.
Quả nhiên…
Phốc!
Uy lực của hỏa diễm còn muốn lớn hơn tưởng tượng, mặc dù Nhiếp Vân có Linh Tê Luyện Thể Quyết, Kim Cương lưu ly thể hộ thể, cũng khó có thể thừa nhận, cuồng phun máu tươi.
– Phá cho ta!
Hai mắt đỏ thẫm, nhịn xuống đau đớn trên người, sắc mặt Nhiếp Vân dữ tợn.
Răng rắc!
Ngay thời điểm sắp không chịu nổi, không gian giam cầm rốt cục xuất hiện khe hở.
– Đi!
Thấp giọng hô, không dám có chút do dự, Nhiếp Vân đột nhiên tháo chạy.
– Ân?
Hai người đang chiến đấu không nghĩ tới thiếu niên bị giam cầm, vì đào tẩu không sợ mình bị tạc chết, tất cả đều sững sờ.
– Chạy đi đâu!
– Dừng lại a!
Hai người không hổ là nhân vật đỉnh phong nhất của toàn bộ Phù Thiên đại lục, sửng sốt một chút liền kịp phản ứng, đồng thời ra tay.
Ầm ầm!
Pháp lực khổng lồ kéo đến, Nhiếp Vân từ không trung bị áp trên mặt đất, hai đạo lực lượng cường đại đến cực điểm giăng khắp nơi, giống như lưới đánh cá, triệt để phong ấn tất cả lộ tuyến đào tẩu.
– Phốc!
Nhiếp Vân lần nữa phun ra máu tươi, cảm nhận được giam cầm chung quanh, sắc mặt trắng bệch.&