Tây Môn Kiếm thực sự muốn cho An Nhiên một cú đấm: “Nếu nhóc con cậu còn không hiểu, thì có thể xuống núi rồi!”
“Vãi… anh Kiếm, ở đây không phải anh nói là được! Ở đây, uy hiếp tôi cũng vô ích. He he!”
“Nhóc con, có tin tôi ném cậu ra ngoài không?”
“Tin! Sao lại không tin? Lúc anh Kiếm ném tôi ra, nhất định phải dùng lực, tốt nhất là ném tôi đến chỗ của sư phụ tôi. Nghe nói ông ấy có hơi… thiên vị… anh biết đấy”.
Tây Môn Kiếm nhìn dáng vẻ của An Nhiên, lại nghe thấy lời như vậy, suýt nữa ngất ra đất! Lão tổ tông thiên vị, có ai trong nhà họ Bek mà không biết! Dám động đến đồ đệ của ông ấy, chắc là đã chán sống rồi!
“Nhóc con, Vũ Trạch là anh em của tôi! Nếu cậu dám hỗn xược, cẩn thận cậu không lấy được Trương Hàm đâu”, Tây Môn Kiếm đã không dám làm gì An Nhiên ở đây, anh ta liền đổi cách uy hiếp.
“Xí… chuyện của tôi và Trương Hàm, không liên quan đến vị đại ca này, đợi sau khi tôi hoàn thành xong việc sư phụ giao cho, tôi sẽ rời khỏi đây, về Yên Kinh tìm Trương Hàm, sau đó đến nhà cô ấy, cưới hỏi đàng hoàng!”, An Nhiên bĩu môi, chỉ thiếu mỗi không giơ ngón giữa ra với Tây Môn Kiếm.
Tây Môn Kiếm nghe xong không nói gì! Anh ta biết, tiếp theo đến lượt Trương Vũ Trạch lên tiếng! Trương Vũ Trạch trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói: “An Nhiên, cậu nói thật dễ nghe! Nhưng cậu và Trương Hàm vừa yêu nhau đã chia xa, hình như không ổn lắm”.
An Nhiên đang định phản bác Trương Vũ Trạch mấy câu, nhưng đột nhiên cậu ta bật cười, nói: “Tôi nói hai người hơi quá đáng đấy! Đến đây thì là khách, An Nhiên tôi nhiệt tình tiếp đãi hai người, nhưng chúng ta có thể nói chuyện khác, sao vừa bắt đầu đã nói đến chuyện của tôi và Trương Hàm, khiến tôi từ chủ động biến thành bị động!”
Bạch Vỹ và Vương Thiến Thiến tập trung tinh thần thưởng thức trà ngon hiếm gặp này! Từ lúc bắt đầu, bọn họ đã phát hiện cậu em An Nhiên này rất thú vị, bây giờ nghe thấy lời của An nhiên, cuối cùng Bạch Vỹ cũng không nhịn được.