Chu Phương càng nghĩ càng giận. Chắc chắn là vậy rồi!
Thật chí rất có thể bữa tiệc này được chuẩn bị chuyên môn vì hai người bọn họ. Tống Tiểu Vũ đã sớm sắp xếp xong xuôi, muốn sỉ nhục gã và Ngô Phàm ở trước mặt của mọi người, muốn đạp lên hai người bọn họ để đi lên.
Nực cười!
“Hừ, cho nên người kia đáng chết, Tống Tiểu Vũ càng đáng chết hơn!”
Ngô Phàm quát lên, trên mặt đầy vẻ tăm tối.
“Anh muốn làm gì?”
Chu Phương cắn răng nói: “Người của tôi sẽ đến nhanh thôi.”
Cho dù không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, cao thủ hình như ít hơn rất nhiều, nhưng gọi hai, ba người tới đánh gãy tay chân của Giang Ninh, vẫn không tính là vấn đề gì khó khăn.
Nhưng bây giờ gã càng hận Tống Tiểu Vũ hơn!
Gã chỉ hận không thể lập tức gi ết chết cậu ta!
Phải làm cho nhà họ Tống hoàn toàn biến mất!
“Giết người không bằng giết tâm!”
Ngô Phàm híp mắt lại, đầy vẻ khôn ngoan: “Không phải cậu ta muốn đạp chúng †a để bước lên sao? Không phải cậu ta muốn cho nhà họ Tống có chút cảm giác tồn tại sao?”
“Chúng ta lại làm cho nhà họ Tống của cậu ta phải mang †ai mang tiếng, khó có thể đặt chân ở phương bắc. Cậu nói xem, tới lúc Tống Tiểu Vũ có thể tự sát không?”
Thật vất vả mới trở thành gia chủ, lại phải chịu hết sỉ nhục, còn không bằng lúc làm một kẻ vô danh tiểu tốt, không hề có cảm giác tồn tại.
Sợ rằng Tống Tiểu Vũ cũng không thể tiếp nhận loại chênh lệch cực lớn như vậy đi?
Ánh mắt hai người giao nhau, lập tức có quyết định.
Bọn họ không chỉ muốn giết người, còn phải giết tâm!
Bọn họ phải làm cho nhà họ Tống trả giá đắt!
Lúc đó.
Trong phòng tiệc!
Giang Ninh ngồi ở đó ăn điểm tâm, uống đồ uống, trong lòng nghĩ, nếu cô nhóc tham ăn Tô Vân kia ở đây, chỉ sợ chỗ này còn chẳng đủ cho cô bé ăn ấy chứ.
Lý Đông đã ra ngoài hoạt động theo yêu cầu của Giang Ninh, tiếp xúc với những người thế hệ trẻ của phương bắc.
Mà anh Cẩu ở lại bên cạnh hắn.
Cách đó không xa, có một số người thỉnh thoảng sẽ liếc.
nhìn Giang Ninh, tò mò không biết người này rốt cuộc là ai.
Nhìn cảnh tượng Giang Ninh vừa liên tục tát hai người Ngô Phàm và Chu Phương, đến bây giờ bọn họ vẫn cảm thấy không kịp phản ứng.
Mạnh quát Đây chính là đánh vào mặt nhà họ Chu và nhà họ Ngô đấy!
“Mùi vị không tệ, có thể ăn thử.”
Giang Ninh chỉ vào điểm tâm trên bàn, nói với anh Cẩu: “Nếu truyền kỳ của tỉnh chúng ta ở đây, cũng không cần tôi phải đánh tiếng như vậy đâu.”
Anh Cẩu mỉm cười: ‘Dù sao cô ấy cũng là truyền kỳ”
Anh ta đang nói lại thấy có một người phục vụ đi tới, cung kính cúi đầu, trên mặt đầy vẻ tôn kính, hoàn toàn không có gian dối.
Giang Ninh vừa ra mặt giúp một người phục vụ, mọi người xung quanh đều thấy được, làm bọn họ rất cảm động.
“Anh là cậu Giang đúng không ạ?”
Người phục vụ cung kính hỏi.
Thấy Giang Ninh khẽ gật đầu, anh ta nói tiếp: “Cậu Tống muốn mời cậu tới phong quý khách gặp mặt, không biết có thể không?”