Trước kia gặp được hung hiểm, mình ít nhất cảm thấy có phương pháp ứng phó, mà bây giờ, thật giống như lộ ra cho đối phương lấy hết, đừng nói đào tẩu, cho dù muốn vào Tử Hoa Động Phủ tựa hồ cũng biến thành hy vọng xa vời!
– Ân? Lại tới một cái nữa?
Ngay thời điểm hắn cảm thấy toàn thân cứng ngắc, sinh tử không bị mình khống chế, ở dưới tâm cảnh dung nhập tự nhiên, lần nữa cảm ứng được một bóng người từ một phương hướng khác chậm rãi đi tới.
Bóng người này lạnh lùng như tuyết, ánh mắt nhìn tới cũng không có gì không ổn, nhưng Nhiếp Vân cũng ở trên người nàng cảm nhận được sát cơ nồng đậm như người phía trước.
Cổ sát cơ này băng hàn âm lãnh, mang theo quả quyết không thể kháng cự, so với người phía trước thậm chí còn tệ hơn!
– Chẳng lẽ hai người bọn họ mới là địch nhân, ta cảm nhận chỉ là hiểu lầm…
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Nhiếp Vân lập tức lắc đầu, bởi vì đã phát hiện, mục tiêu của hai người này đều là hắn, đều có ý định đánh chết hắn!
Loại cảm giác này tuyệt không có sai.
Bóng người lạnh lùng như băng ở sau lưng là nữ tử, dung mạo che lấp ở dưới khăn che mặt trắng noãn, nhìn không ra dung mạo cụ thể, nhưng từ quần áo phụ trợ thân hình đến xem, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, hẳn là mỹ nhân khó gặp.
Người tuy đẹp, sát cơ lại lớn, để cho Nhiếp Vân như rớt vào hầm băng.
– Ân?
– Ân?
Ngay thời điểm Nhiếp Vân cảm thấy sau lưng vô cùng âm hàn, đột nhiên nghe được hai bóng người trước sau đồng thời hừ một tiếng.
Tựa hồ hai người đều vì đối phương đột ngột xuất hiện mà cảm thấy kinh ngạc.
– Ngươi đến cũng vô dụng, hắn là chưởng giáo của Thanh Vân tông chúng ta tự mình điểm danh phải bắt, Bạch Hâm ta nhất định sẽ mang người đi!
Thanh âm của trung niên nhân khó nghe đến cực điểm, trong khàn khàn mang theo lạnh lùng, cùng dung mạo của hắn cho người cảm giác hoàn toàn không giống.
– Tử Đàn Tông chúng ta đối với hắn cũng là tình thế bắt buộc, ngươi vẫn tỉnh lại đi, ở dưới mí mắt Tử Tiêu Tiên Tử ta ngươi cũng muốn bắt người đi, không có cửa đâu!
Cô gái che mặt đối diện cũng quát lạnh, hai cổ ý niệm ở trên không trung va chạm, kích động ra hỏa hoa cực nóng.
– Thanh Vân tông, Tử Đàn Tông? Bạch Hâm, Tử Tiêu? Những người này đừng nói chưa thấy qua, nghe cũng chưa nghe nói qua…
Nhiếp Vân nhướng mày, chẳng lẽ bởi vì sự tình lần trước đánh chết Độc Vương?
Thanh Vân tông, Tử Đàn Tông có xuất hiện trong lần đánh chết Độc Vương kia, nhưng lúc ấy giết Công Tôn Trường Phong là cao thủ Tiên Võ Tông, mặc dù có người đến báo thù, cũng có thể là Tiên Võ Tông mà không phải hai tông môn này a!
– Hơn nữa cho dù phụng mệnh giết ta, chắc có lẽ trong nội tâm cũng không có cừu hận nồng như vậy a!
Tâm tình dung nhập tự nhiên cảm thụ tuyệt sẽ không sai, hai người này đối với mình đều có cừu hận, nếu như chỉ là phụng mệnh làm việc đơn thuần, căn bản không có khả năng như vậy.
– Thực lực như thế, lại có thể nói ra danh tự trưởng lão của tám đại tông môn, nhất định là cao thủ của tám đại tông môn, mà ta có cừu oán chỉ có Di Thần Tông, Kiếm Thần Tông…
Dưới áp bách cường đại, tư duy của Nhiếp Vân so với bình thường cũng nhanh hơn, nháy mắt liền phân tích ra bất đồng.
– Chỉ là… Ta đã cải biến dung mạo, sao bọn hắn có thể nhận ra ta là ai?
Mặc dù Nhiếp Vân ngụy trang không cao minh bằng Thiên Huyễn, nhưng nếu như đối phương không cần linh hồn nhìn quét, muốn phát hiện là không thể nào!
Hai người này căn bản không dùng linh hồn nhìn quét qua mình, tựa hồ vừa xuất hiện đã biết rõ muốn giết chính là mình, đây là có chuyện gì?
– Bọn hắn khẳng định nhận thức ta, hơn nữa biết rõ ta ngụy trang, thậm chí ở trên người ta để lại dấu vết nào đó mà ta không biết, xem ra chỉ có một khả năng… Thật đúng là vận may, có thể làm cho hai người bọn họ đồng thời xuất động…&