Cô nhớ kỹ mãi về sau Giang Kiều mới có thể tạo ra những tác phẩm khiến người ta rung động như vậy.
Lẽ nào vì mình, có một số việc khác cũng thay đổi?
Trong lòng Ngụy Tự càng thêm thấp thỏm.
Chu đạo diễn nghe vậy cũng nhìn sang phía Minh Thù, trên tay cô cầm kẹo cầu vồng ăn.
Nhìn trẫm dữ như vậy làm gì chứ, muốn cướp kẹo hả!
Thế là Chu đạo diễn thấy cô gái cầm chắc túi kẹo cầu vồng, lùi về phía sau.
Chu đạo diễn: “…” Sao hắn cảm thấy như là mình muốn cướp kẹo của cô ta vậy?
Chu đạo diễn đi tới gần Minh Thù, Minh Thù càng giữ kẹo chặt hơn.
Chu đạo diễn xám mặt lại, hắn cố không cảm thấy kỳ lạ nói: “Cô Giang Kiều, vừa rồi chúng ta nói cô cũng nghe thấy rồi. Cô chụp trước cho Kỷ Cẩm mấy tấm ảnh được không?”
“Không chụp.”
Vừa rồi những người này đều tự đứng ra nhận chụp, không nghĩ tới bây giờ gặp một người trực tiếp từ chối.
Hắn suy nghĩ một chút: “Cô Giang Kiều, cô yên tâm, tiền tôi sẽ dựa theo giá thị trường trả.”
“Không có hứng thú.”
Chu đạo diễn may mắn hắn không đắc tội với Minh Thù, nếu không… đoán rằng Minh Thù sẽ khai ra giá trên trời.
Liên tiếp bị từ chối, Chu đạo diễn cũng hơi tức giận, hắn nhìn về phía Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm khoanh tay đứng ở đó, như kiểu cô ta hôm nay không chụp thì sẽ cứ đứng như vậy không thay đổi tư thế.
Nếu như đeo thêm cái kính râm, miệng ngậm điếu thuốc, đeo dây chuyền vàng lớn cộng thêm nhạc nền nhìn y chang tên lưu manh.
“Muốn tôi chụp cũng không phải không được…”
Cô gái bất ngờ sửa lại, Chu đạo diễn vội vã nhìn qua.
Minh Thù đứng lên, ánh mắt ôn hòa nhìn lên trên người Ngụy Tự: “Để cho Ngụy Tự chụp trước, dù sao cô ta đã chụp một lần rồi, cũng phải nhìn xem hiệu quả của chụp hàng loạt xem thế nào? Đừng để mai một tài năng của người ta.”
Ngụy Tự đã nghĩ là mình tránh được một kiếp, ai biết đề tài này lại chuyển tới trên người mình.
“Việc này… tôi không thể so sánh với chị được, chị chụp là được rồi.” Ngụy Tự vội xua tay: “Tôi còn phải học tập rất nhiều.”
Minh Thù nói: “Chụp không được chỗ nào thì chị đây sẽ dạy cô, đừng sợ.”
Cô làm sao không sợ được cơ chứ? Cô căn bản là không chụp được!
Ngụy Tự lúng túng: “Tôi thực sự không chụp được, chị đừng trêu chọc tôi nữa.”
Minh Thù nhún vai: “Cô ta chụp thì tôi mới chụp.”
Kỷ Cẩm liền nói ngay: “Vậy trước tiên để cho cô ấy chụp.”
Ngụy Tự: “…”
Chu đạo diễn không hiểu việc này ra làm sao, nhưng hắn chỉ là muốn hài lòng với ảnh quảng cáo của mình, nói thật vừa rồi Ngụy Tự chụp hắn đã tương đối hài lòng cho nên cũng không phản đối.
Ngụy Tự cảm giác bất đắc dĩ, tất cả mọi người đều thấy cô rất lúng túng, có mấy cô gái tới an ủi cô, bảo cô bình thường chụp như nào thì cứ chụp như thế là được.
Nhưng trong đáy lòng Ngụy Tự biết rõ, làm sao có thể chụp giống lúc bình thường được.
Căn bản không giống nhau!
Nữ chính Dư Tiểu Hàn rất nhanh bị gọi tới, cô trang điểm xinh đẹp, bên ngoài mặc một chiếc áo choàng được trợ lý vây quanh đi tới.
Dư Tiểu Hàn…
Minh Thù chặc lưỡi, đây chính là nữ chính thật!
Quả nhiên, nhìn thấy Dư Tiểu Hàn, sắc mặt Ngụy Tự càng khó coi.
Cô theo bản năng nhìn về phía Tô Nam Phong, ánh mắt Tô Nam Phong lúc này thật di động theo người Dư Tiểu Hàn, đáy mắt hiện lên cảm xúc vô cùng phức tạp, vừa như kích động, vừa như tức giận, vừa giống như bi thương hối hận.
Tô Nam Phong và Dư Tiểu Hàn vốn quen nhau, cả hai đều thầm mến nhau, có điều vì một vài nguyên nhân, tầng giấy mỏng thầm mến nhau còn chưa kịp xuyên qua, hai người đã một người một ngả, sau đó không còn gặp lại nhau.
Vài năm sau Dư Tiểu Hàn trở thành ngôi sao mới trong giới giải trí, Tô Nam Phong trở thành một nhiếp ảnh gia. Dựa theo trong kịch bản, Tô Nam Phong chọn chụp ảnh cũng là vì Dư Tiểu Hàn.
Dư Tiểu Hàn đi qua bên người Tô Nam Phong, dường như không nhìn thấy người này.
Tô Nam Phong mở miệng nhưng cổ họng khô rát, một chữ cũng không nói ra được.
“Chu đạo diễn.” Giọng nói Dư Tiểu Hàn tựa như chim hoàng oanh ra khỏi tổ, uyển chuyển động lòng người: “Trang điểm được một lúc rồi, bây giờ có chụp không?”
Chu đạo diễn còn đứng ở bên cạnh Minh Thù, hắn gật đầu, ý bảo Ngụy Tự: “Trước hết để cho Ngụy Tự chụp cho cô.”
“Được.” Dư Tiểu Hàn nhìn về phía Ngụy Tự, vô cùng lễ phép: “Làm phiền cô rồi.”
Không phải vì Ngụy Tự nhìn qua tuổi đời còn trẻ, lại là một cô gái mà cảm thấy khó chịu.
Ngụy Tự miễn cưỡng duy trì nụ cười, cầm máy ảnh theo Dư Tiểu Hàn đi tới điểm chụp ảnh.