“Cảnh Nhị Ngưu, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người phụ trách chế tạo pháo Thiên Hỏa Lưu Tinh này, bất kể ngươi có khó khăn hay yêu cầu gì, viện khoa học cũng nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Hi vọng ngươi đừng suy xét quá nhiều, cứ thoải mái mà làm, can đảm tiến hành, nhất định có thể tạo ra loại pháo lớn cho Hoa Hạ ta”.
“Vâng… Giáp đại nhân… Nhị Ngưu nhất định sẽ không để ngài thất vọng…”
Từ một tên tiểu tử ngốc không ai hỏi han, chỉ trong thoáng chốc đã trở thành người phụ trách thiết kế hỏa pháo kiểu mới cho Hoa Hạ, Cảnh Nhị Ngưu thấy áp lực đè nặng trong lòng, nhưng đồng thời cũng tràn đầy động lực. Bởi vì mỗi khi nhìn đống sắt thép lạnh lẽo cùng cả đống thuốc nổ đó, hắn như nhìn thấy người bạn thân thiết của mình. Cảnh Nhị Ngưu thầm nói với bản thân, Cảnh Nhị Ngưu ta nhất định phải trở nên xuất chúng…
Bên ngoài thành Thiên Khải, Hoa Hạ.
Mấy ngày này, cha mẹ của Cảnh Nhị Ngưu không lúc nào là không nơm nớp lo sợ. Con trai mình đi làm lính, thế rồi suýt nữa bị người ta bắt đi vì tưởng là gian tế, tuy là bây giờ không sao rồi, nhưng mình vẫn không khỏi sợ hãi. Con trai mình đúng là hơi ngốc, mẹ đẩy nó ra ngoài, liệu có phải là hại nó không…
“Cha Nhị Ngưu… có nhà không?”
Một người phụ nữ tiến vào nhà Cảnh Nhị Ngưu.
“Lý thẩm… sao thím lại đến đây? Có chuyện gì sao?”
“Ôi chao… coi trí nhớ của ông kìa, không phải ông nhờ tôi, tìm một mối hôn nhân nào đó cho Nhị Ngưu nhà ông sao? Tôi đến vì chuyện này đấy”.
Cha Nhị Ngưu trợn tròn hai mắt, nghi hoặc hỏi: “Lý thẩm, chẳng lẽ đã có cô nương nào phù hợp rồi chăng?”
“Phải… tìm được rồi, con gái của Mã gia ở thôn trước – Mã Hương Hương, cũng tầm tuổi Cảnh Nhị Ngưu nhà ông, người ta bảo bằng lòng gả con cho Nhị Ngưu”.
“Thật à?”
Cha Nhị Ngưu nhìn Lý thẩm với vẻ khó tin, chuyện nhờ bà ta tìm hôn sự đã qua lâu như thế rồi, bản thân cũng không còn hi vọng gì. Nhà ông ta nghèo, con trai còn hơi ngây ngô, các thôn trang xung quanh chẳng ai bằng lòng gả cho con trai mình, thế nên mình mới luôn nghĩ, hay là tới biên giới phía Bắc mua một cô gái ngoại tộc cho con trai.
“Thế Lý thẩm… bao giờ chúng tôi phải đi cầu thân, nhà gái có yêu cầu gì không?”
“Ha ha ha…”