Thịnh Thế bị thương nặng mới khỏi, mọi người trong nhà cũ Thịnh gia không yên lòng để anh trở về biệt thự, cho nên buộc anh ở lại nhà cũ nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhà cũ nhiều người, mẹ Thịnh không cần ngày ngày chiếu cố Thịnh Thế, cho nên vừa xế chiều, liền vui mừng hớn hở cầm ví của mình, ra cửa đánh mạt chược.
Lúc bà trở lại vừa vặn vào lúc bữa ăn tối.
Mẹ Thịnh rửa tay, ngồi lên bàn ăn, vừa vặn thấy báo buổi sáng Thịnh Thế ném ở một bên, bà tùy ý liếc hai cái, sau đó cầm cái muỗng khuấy đều cháo, mở miệng nói:
“Hôm nay mẹ chơi mạt chược đụng phải bà Hàn.”
Người cả bàn đều chăm chú ăn cơm, không ai nối tiếp đề tài của mẹ Thịnh.
Qua một phút, mẹ Thịnh lại mở miệng nói:
“Xem ra khí sắc của bà Hàn đã khá nhiều, quả nhiên là con trai biết cố gắng, tâm tình tốt, vận may cũng tốt, bốn người chơi mạt chược, chỉ bà ta một người thắng.”
Dừng lại một chút, mẹ Thịnh mẫu nói:
“Xem chừng là người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái.”
“Hàn gia có chuyện vui gì?”
Thịnh Ngữ hỏi.
“Nghe nói Hàn Thành Trì sắp kết hôn rồi, đối tượng kết hôn hình như là Cố Lan San.”
Trên bàn cơm lập tức lại yên tĩnh.
Mọi người đồng loạt đem mắt đều rơi vào mặt Thịnh Thế, Thịnh Thế ngược lại xử sự hết sức bình thường, giơ chiếc đũa, gắp rau, giọng điệu buông tuồng nói:
“Thật sao?”
Mẹ Thịnh liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái, phát hiện thần thái con trai mình như thường, mới chậm rãi nói:
“Đúng vậy a, thật là không có chuyện gì là không thể, cuối cùng làm thành cục diện như thế.”
“Ha ha.” Thịnh Thế cười ha ha hai tiếng, làm cho người ta đoán không ra ý tứ trong lời nói của anh là gì.
“Nhị Thập, hiện tại Cố Lan San cũng tái hôn, chừng nào con mới chịu tái hôn!”
Mẹ Thịnh đưa đề tài chính vào.
Vẻ mặt Thịnh Thế lạnh nhạt, chỉ chăm chú ăn cơm, không hề có chút ý muốn tiếp đề tài của mẹ mình.