“Chị gái, có thể mượn cái ghế này không?”
Cô gái đang thu dọn đồ đạc ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn thấy một đôi mắt cười rạng rỡ, phản chiếu hoa đào trong sáng ấm áp.
Trên người cô gái dường như mang theo nắng, khiến người ta nhịn không được mà yêu quý.
“Được… được chứ.” Cô gái đó cảm thấy mặt đỏ một cách kỳ lạ, cô đem chiếc ghế gập phía sau đưa cho Minh Thù.
“Cám ơn chị.”
Cô gái nhìn Minh Thù rời đi, cô sờ sờ khuôn mặt, đáy lòng lúc này mới hoài nghi, cô gái xinh đẹp như vậy chưa từng thấy trong làng giải trí.
Minh Thù cầm ghế, ngồi ở một bên lấy đồ ăn vặt ra ăn.
Hà Như liếc mắt về phía cô, cô kéo cô gái cầm nón che nắng nhìn qua: “Giang Kiều, cô đến đây lúc nào, vừa rồi làm sao tôi không thấy được cô?”
Minh Thù nhai kẹo cao su bảy màu, nghe vậy khẽ ngẩng đầu: “Đó có thể là cô mắt mù.”
“Giang Kiều, cô nói thế là sao?” Cô gái cầm nón che khó chịu: “Như Như ân cần hỏi cô, thái độ này của cô là có ý gì?”
“Là ý không muốn gặp các cô.” Minh Thù mỉm cười: “Cô sẽ đồng ý nói chuyện với người không muốn chia sẻ phòng với cô sao? Vậy cô đúng thật là bao dung, nếu không giờ tôi đánh cô, cô tha thứ tôi có được hay không?”
Hà Như oan ức: “Chia phòng là do Tiết Hàng làm, Giang Kiều, sao cô vô lý đổ lên trên đầu chúng tôi như vậy.”
“À, đó có thể là mọi người khá là xinh đẹp, dáng dấp đẹp chính là phải gánh nhiều trách nhiệm.”
Hà Như: “?”
Cô gái cầm nón che nắng: “?”
Lần đầu tiên nghe loại ngụy biện này, hai cô gái đều hơi mờ mịt.
Hà Như nói không lại Minh Thù, cô âm thầm trừng mắt, kéo cô gái cầm nón che nắng đi.
Chưa được vài phút, Triệu thiếu gia đột nhiên qua đây: “Giang Kiều, cái ghế kia có thể cho Như Như mượn ngồi một lát không, cô ấy không được khỏe.”
Minh Thù trừng mắt nhìn liếc Triệu thiếu gia, khẽ hất hàm, ý cười tràn ngập: “Ở chỗ này của tôi không có mượn, nhưng cậu có thể mua.”
Ánh mắt Triệu thiếu gia thay đổi, lấy ra ví tiền: “Bao nhiêu tiền?”
Minh Thù vươn một ngón tay: “Một triệu.”
Triệu thiếu gia: “…”
Nếu như Triệu thiếu gia nghĩ là Giang Kiều ám chỉ với hắn điều gì, vậy thì giờ Triệu thiếu gia đã xác định, cô chính là đang đùa giỡn hắn.
Một triệu hắn có thể mua bao nhiêu cái ghế?
“Giang Kiều, cô một cái ghế muốn một triệu cô cũng nói ra được, hơn nữa cái ghế này cũng không phải của cô!” Cô gái cầm nón che nắng chen tới.
Minh Thù gật đầu: “Ừm, nhận được tiền, tôi có thể chia đều cùng chủ nhân chiếc ghế, tin rằng chủ nhân nó cũng rất vui vẻ.”
Cô gái đội nón che nắng: “…”
Cô gái đội nón che nắng tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, Minh Thù lại bình tĩnh nhàn nhã nhìn cô ta mỉm cười, nụ cười kia khiến cô gái đội nón che nắng hận không thể xé rách mặt của cô.
Triệu thiếu gia cất đi ví tiền, hướng về phía cô gái đội nón che nắng nói: “Tôi qua bên kia hỏi một chút, cô giúp tôi chăm sóc Như Như một chút.”
Nhưng mà nhân viên công tác bên kia không nhiều ghế lắm, chính bọn họ cũng cần còn lại đều là của nghệ sĩ, bọn họ cũng không dám lộn xộn.
Triệu Công Tử quay về tay không, Hà Như muốn ngồi, cuối cùng Triệu Công Tử cũng không biết từ đâu lấy về một cái ghế.
Nhưng Hà Như ngồi cũng không vui, hiển nhiên cô mong muốn chính là ghế của Minh Thù.
Tiết Hàng và Tô Nam Phong bên kia chụp cũng không thuận lợi, người đoàn phim dường như không hài lòng, ngược lại không phải là bất mãn với kỹ thuật bọn họ, mà là vấn đề phong cách.
Đây là một bộ phim tiên hiệp, lúc chụp cần phô diễn được khí chất phiêu dật, Tô Nam Phong và Tiết Hàng cũng không quen lắm cách chụp như vậy.
Đoàn phim lại để các cô gái ở đây thử một chút, nhưng mà các cô vào đây bởi vì nhìn Kỷ Cẩm nên căng thẳng do vậy cũng thất bại.
“Chuyện này… chú Chu để cháu thử xem.” Ngụy Tự chủ động nhấc tay.
Đạo diễn Chu nhìn về phía Ngụy Tự, dường như cảm thấy khá quen: “Cô là…”
Ngụy Tự nhẹ nhàng trả lời: “Đạo diễn Chu, cháu là Ngụy Tự, lần trước ba cháu mang cháu qua dự tiệc rượu sinh nhật của chú.”
“Ồ, đúng đúng, con gái của ông Ngụy.” Đạo diễn Chu nhớ tới: “Cháu làm sao cũng ở nơi này? Được rồi, ba cháu nói cháu cũng là học chụp ảnh.”
“Dạ, cùng học với các anh chị, nhưng kỹ thuật không được bằng mọi người.” Ngụy Tự vẫn khiêm tốn như cũ: “Nhưng cháu muốn thử một lần.”
Cô nhớ kỹ kiếp trước Kỷ Cẩm cũng chụp ảnh tuyên truyền ở chỗ này, cô biết cách chụp ra kiểu ảnh giống với ảnh tuyên truyền kiếp trước.
Nếu có thể chụp được, chứng minh đạo diễn Chu sẽ hài lòng.
“Được chứ, vào đây đi.” Đạo diễn Chu gọi Ngụy Tự đi vào, lúc đầu cũng là đang thử lại là con gái của bạn, nhìn qua dễ nói chuyện hơn.