Bây giờ Dương Thanh sắp đến Yến Đô rồi, nên anh không hề hứng thú với chuyện ở Nam Dương và Đông Lan.
“Cậu Thanh, cậu không thể thấy chết mà không cứu! Cho dù thế nào, Giang Bình, Đông Lan và Nam Dương cũng là anh em, nếu cậu không giúp chúng tôi, gia tộc của chúng tôi sẽ bị tiêu diệt mất!”
Tô Thành Vũ thấy rất hối hận, nhưng đã muộn rồi.
“Ông đi đi!”
Dương Thanh cũng nói.
“Vâng!”
Tô Thành Vũ không dám phản đối, cung kính đáp rồi buồn bã rời đi.
Những người nên đi nhanh chóng đi hết.
Trong đại sảnh, chỉ còn Dương Thanh, Hàn Khiếu Thiên, Hàn Diệp – con trai Hàn Khiếu Thiên và một số người thuộc dòng chính của nhà họ Quan.
Quan Chính Sơn bảo Quan Tuyết Tùng ở lại, cho những người khác đi hết.
Sau khi mọi người rời đi, Quan Chính Sơn mới nói: “Cậu Thanh, cậu có kế sách gì chưa ạ?”
Những người khác đều nhìn về phía Dương Thanh.
Dù sao, họ dám đối đầu với nhà họ Tiết cũng vì có Dương Thanh.
Dương Thanh nói: “Gần đây tôi sẽ ở Giang Hải, nếu người nhà họ Tiết có động tĩnh gì, mọi người cứ báo cho tôi biết”.
“Vâng!”
Đám người vội đáp.
Hàn Khiếu Thiên thoáng ngập ngừng rồi nói: “Cậu thanh niên nhà họ Tiết kia cũng không phải người tầm thường, cho dù thế nào, cậu ta cũng đến từ nhà họ Tiết, hơn nữa có địa vị khá cao, cậu Thanh phải cẩn thận”.
– —————————.