– Ta không xinh đẹp.
Kinh Tử Yên cơ hồ cắn răng nói ra mấy chữ này, trong đôi mắt cũng không tính quá lớn, quá đẹp của nàng đã tràn đầy hơi nước.
– Trong mắt ta cũng chỉ có ngươi là nữ nhân, giống như kiếm của ta. Còn có, ngươi cho rằng dung mạo xinh đẹp có thể ảnh hưởng đến ta sao?
Kinh Tử Yên quay đầu chỗ khác, nhìn sang một bên, cố nén không để cho nước mắt rơi xuống.
-Ta cũng không ôn nhu, ta rất hiếu chiến, ta thích đánh nhau. Nói không chừng lúc nào đó sẽ thu thập ngươi!
– Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến chúng ta ở cùng một chỗ đi.
Quý Tuyệt Trần tựa hồ cũng có chút khẩn trương.
– Ngươi, ngươi không nguyện ý sao?
Lúc này tâm tình của hắn bắt đầu có chút ủ rũ.
Hôm nay có thể nói là lần hắn nói chuyện nhiều nhất trong mười mấy năm qua, cũng là một lần khiến cho tâm tình biến hóa lớn nhất. Tại thời khắc này, hắn đột nhiên phát hiện, kiếm ý của mình tựa hồ xuất hiện vấn đề, phảng phất bị loại đồ vật không hiểu thấu đâm thủng.
Kinh Tử Yên ngẩng đầu, nước mắt cuối cùng vẫn chảy xuôi theo hai gò má:
– Trời cao ơi! Con mẹ nó ngươi rốt cục mở mắt.
Thời điểm Kinh Tử Yên một lần nữa nhìn chăm chú Quý Tuyệt Trần, ánh mắt của nàng lại trở nên sắc bén, sải bước đi tới, chợt lách người đến trước mặt Quý Tuyệt Trần, lập tức dạng chân ra, ngồi lên hai chân của hắn, hai tay nắm lấy bả vai của hắn, cứ như vậy nhìn chăm chú vào hai mắt của hắn.
– Từ giờ trở đi, ngươi là người của ta. Không cho phép nuốt lời, không bao giờ được đổi ý. Ngươi cái tên hỗn đản này có biết lão nương chờ đợi ngày này bao lâu rồi không? Từ giờ trở đi, Vũ Hạo chính là ân nhân cứu mạng của ta. Tên khốn!
Nước mắt lần nữa tuôn ra, nhưng nàng lại giống như điên cuồng hôn lấy bờ môi của hắn. Ôm chặt lấy đầu của hắn. Nước mắt của nàng lập tức nhỏ xuống trên mặt hắn.
Quý Tuyệt Trần mộng rồi, hắn hoàn toàn bối rối. Hắn chỉ cảm thấy từ người Kinh Tử Yên tựa hồ truyền đến một cảm giác mà hắn trước kia chưa bao giờ cảm thụ qua, cũng truyền đến một cỗ chưa từng tưởng tượng đến. Cỗ lực lượng này không có quan hệ gì với hồn lực, cùng chiến đấu không quan hệ, nhưng lại dùng tư thế không gì sánh kịp đánh thẳng vào trong lòng hắn. Kiếm ý của hắn tại thời khắc này tựa hồ tan chảy theo bờ môi mềm mại có vị mặn mà nhàn nhạt, nụ hôn không lưu loát này lại đang lặng yên đốt lên ngọn lửa trong lòng hắn.
Thời gian dần trôi qua, ánh mắt ngây dại của Quý Tuyệt Trần bắt đầu khôi phục, đại thủ cứng rắn của hắn quấn lấy thân thể mềm mại mảnh khảnh của Kinh Tử Yên, ôm nàng thật chặt. Bắt đầu đảo khách thành chủ, đồng dạng trao lại nụ hôn không lưu loát, nhưng lại càng có tính chất xâm lược và tiến công.
Tình yêu của Kiếm Si cũng giống như kiếm của hắn, cái cần chính là đốn ngộ, đốn ngộ trong nháy mắt. Đúng như Kinh Tử Yên đã nói, hắn sáng mắt. Cho tới nay, tình cảm tích góp trong nội tâm hắn giống như lũ quét, đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Trong thành thị tràn đầy nguy hiểm này, bọn hắn rốt cục đi ra một bước, rốt cục vạch ra một tầng tình cảm mỏng manh như tờ giấy này.
Mà cũng ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo, Từ Tam Thạch và Diệp Cốt Y đã đi tới thành Nam. Còn cách tường thành không đến năm mươi mét.
Lúc này chính là giờ cơm trưa, ba người Hoắc Vũ Hạo tìm quán cơm nhỏ hết sức bình thường ở ven đường ngồi xuống. Chuyện này cũng phù hợp với trang phục hiện tại của bọn hắn.
Tùy tiện gọi chút đồ ăn, ba người bắt đầu chậm rãi ung dung ăn uống.
Hoắc Vũ Hạo ngồi ở vị trí tương đối nằm trong góc, bên ngoài có Từ Tam Thạch dáng người cao lớn che chắn, đối diện là Diệp Cốt Y thân hình cao gầy. Rất khó để người khác có thể chú ý tới hắn.
Tinh Thần Tham Trắc lặng yên mở ra. Dưới khống chế của hắn, giống như một mũi nhọn đâm vào mặt đất.
Muốn trực tiếp dò xét xuyên qua tường thành, đối với tinh thần lực tiêu hao quá lớn, mà vượt qua tường thành, lại sẽ phải cải biến phương hướng tinh thần lực, khống chế sẽ phiền phức hơn nhiều. Cho nên, Hoắc Vũ Hạo lập tức lựa chọn trực tiếp dò xét dưới mặt đất.
Phòng ngự của tường thành Nam bên này quả nhiên càng sâm nghiêm hơn so với những nơi khác. Hoắc Vũ Hạo lúc trước đã dò xét trên không một lần, phát hiện trong số những hồn đạo khí tham trắc bên này, có số lượng Nhiệt Năng Tham Trắc Khí và Hồn Lực Tham Trắc Khí nhiều hơn bên cửa thành Bắc bên đó rất nhiều.
Hơn nữa, bên trên tường thành, mơ hồ còn cất giấu một vài kiện hồn đạo khí công kích có uy lực tương đối không nhỏ. Phòng ngự bên ngoài tương đối chặt chẽ.
Tinh thần lực một mực dò xét hướng nghiêng xuống mắt đất. Dù sao nền tường thành dưới đất vẫn có hạn, sau khi vượt qua độ sâu mười mét, tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo đã từ phía dưới chui qua.
Tiến hành dò xét dưới mặt đất, đối với tinh thần lực tiêu hao rất lớn, mà với tu vi tinh thần bậc này của Hoắc Vũ Hạo, mới có thể có được lực khống chế và cường độ tinh thần lực như thế.
Sau khi dò xét vào mặt đất gần ba mươi mét, đột nhiên, Hoắc Vũ Hạo cảm giác được tinh thần lực của mình chợt nhẹ đi, rốt cục chui ra khỏi bùn đất, tiến nhập trong dòng nước.
Sông hộ thành, đây chính là sông hộ thành.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo thầm vui vẻ, tinh thần lực tiếp tục hướng xuống dò xét, đồng thời bắt đầu dò xét phương ngang.
Nước sông hộ thành của Nhật Thăng Thành có chút đục ngầu, nhưng tinh thần lực cảm ứng theo dạng ly thể, cũng không giống ánh mắt.
Rất nhanh, tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo lập tức quét qua một đoạn nước sông đục ngầu không sai biệt lắm chừng năm mươi mét, nhưng không có bất luận phát hiện gì. Đáy sông cũng chỉ có nước bùn. Lấy tinh thần lực của hắn, sau khi xuyên qua mặt đất và nước sông, nước bùn, lúc này cũng chỉ có thể thâm nhập hơn chừng mười thước, lập tức cảm thấy bắt đầu có chút choáng đầu.
Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu, hai mắt khép hờ, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng điều động tinh thần lực của bản thân.
– Thế nào?
Từ Tam Thạch thấp giọng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, lên tiếng:
– Không được, không đủ phạm vi dò xét. Chiều dài của tường thành Nam không ngắn, đệ cũng chỉ có thể từng chút từng chút dò tìm. Tam sư huynh, các ngươi chú ý yểm hộ đệ một chút, để đệ thử dùng Vận Mệnh Nhãn. Có lẽ có thể dò xét được nhiều hơn.
– Được.
Hoắc Vũ Hạo đem ly nước trước mặt uống cạn, sau đó để khuỷu tay phải lên bàn, bàn tay rất tự nhiên chống lên trán của bản thân, vừa vặn che đi mi tâm.
Vận Mệnh Nhãn lặng yên mở ra. Nháy mắt sau, Từ Tam Thạch và Diệp Cốt Y đều cảm thấy Hoắc Vũ Hạo trước mặt tựa hồ trở nên hư ảo. Một loại khí tức kỳ dị đang tỏa ra từ đầu hắn. Loại cảm giác này mặc dù chỉ kéo dài trong nháy mắt, nhưng bọn hắn vẫn rõ ràng phát hiện Hoắc Vũ Hạo trở nên không giống với lúc trước, lúc này trở nên càng thêm đáng sợ.
Tinh thần lực lại xuất ra, lực xuyên thấu đã được tăng phúc cấp số nhân, cơ hồ chỉ một chút liền đâm xuyên qua, tiến vào sông hộ thành bên ngoài.
Dưới sự khống chế của Hoắc Vũ Hạo, tinh thần lực lặng yên quét ngang, lần này, diện tích có thể dò xét đến quả nhiên lớn hơn.
Nhưng hắn không có khả năng vĩnh viễn dò xét sâu xuống mặt đất. Dù sao nước bùn phía dưới căn bản không có cách nào xây dựng được thứ gì. Mà Phong Lăng lúc nói chuyện lại không được tỉ mỉ, cũng không hỏi được vị trí cụ thể. Từ tin tức lấy được, cũng chỉ có ba từ tường thành Nam, sông hộ thành, thủy lao là hữu dụng nhất.
Tinh thần lực quét ngang. Rất nhanh liền vượt qua hai trăm mét. Có Vận Mệnh Nhãn tăng phúc, diện tích dò xét cũng được tăng lên, Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được đồ vật cũng càng nhiều hơn.
Hắn dần dần cảm thấy từng tia khí tức âm trầm truyền đến, đây là một loại cảm giác vận mệnh sa sút, mà loại cảm giác này càng truyền tới từ hướng sườn Đông của tường thành Nam. Hắn vội vàng di chuyển phương hướng Tinh Thần Tham Trắc, quả nhiên càng đi về hướng Đông, loại cảm giác vận mệnh sa sút càng lộ rõ.
Tinh thần lực tiếp tục tăng lên, Hoắc Vũ Hạo đồng thời ở trong lòng hướng Thiên Mộng Băng Tằm kêu gọi:
– Thiên Mộng ca, giúp ta một tay.
Thanh âm lười biếng của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên trong Tinh Thần Hải của hắn:
– Được.
Chiếc nhẫn trên ngón tay Hoắc Vũ Hạo do Thiên Mộng Băng Tằm biến thành lặng yên mất đi ánh sáng, bên trong Tinh Thần Hải, thân thể khổng lồ của nó hiện ra, lực lượng Tinh Thần Căn Nguyên thuần túy chậm rãi phóng thích, rót vào Tinh Thần Hải. Lập tức tăng phúc thêm cho tinh thần lực của hắn.
Tinh thần lực một mực đi về hướng Đông, rốt cục, Hoắc Vũ Hạo tìm được một món đồ vật khả nghi.
Địa phương này nằm ở bên dưới ba mét dọc theo hướng Đông bờ sông hộ thành ba trăm mét. Địa phương này có một cái hàng rào sắt thô to như cánh tay, được đúc từ Tinh Thiết, khí tức vận mệnh trầm thấp truyền tới từ giữa địa phương này. Nói cách khác, cho dù nơi này coi như không phải là lối vào thủy lao, ít nhất cũng là cửa dẫn nước vào đó.
Có phát hiện này, Hoắc Vũ Hạo lập tức thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có manh mối.
Hắn nhanh chóng thu hồi Tinh Thần Tham Trắc của bản thân, đồng thời cũng nhắm lại Vận Mệnh Nhãn. Đừng thấy chỉ dò xét trong giây lát như thế, hắn tiêu hao tinh thần lực cũng tương đối to lớn. Nếu như không phải tinh thần lực của hắn đã tiến vào cảnh giới Hữu Hình Vô Chất, chỉ sợ đã sớm không chịu nổi.
– Đi thôi. Chúng ta đi qua bên đó.
Hoắc Vũ Hạo ra ám hiệu với Từ Tam Thạch và Diệp Cốt Y một chút, ba người nhanh chóng tính tiền, ra khỏi quán cơm nhỏ, sau đó đi về hướng tường thành Nam.
—————————————————
Đổi “máy dò xét hồn lực” thành “Hồn Lực Tham Trắc Khí”.