– Nếu có liên quan tới Dương tham lĩnh, vì sao hắn còn ở lại đó không rời đi? Nếu chúng ta tới muộn một chút, hoặc là… chúng ta không tìm được nơi đó chẳng phải hắn sẽ chết ở đó sao?
Tiết Thiệu không biết Hàn Lợi nghĩ gì, còn tưởng hắn đang cãi cho Dương tham lĩnh, không khỏi tức giận vặc lại:
– Vi Ly, ngươi muốn trốn tội cho Dương tham lĩnh sao? Tất cả mọi người đã chết, chỉ còn một mình hắn còn sống, cái này quá kỳ lạ đi!
Hàn Mạc thản nhiên nhìn mấy tướng lãnh dưới tay, cuối cùng lên tiếng:
– Các ngươi đều cảm thấy việc Thái tử mất tích là có liên quan tới Dương Tham lĩnh?
Lời này của hắn thật sự thẳng thắn.
Các tướng lãnh nhìn nhau, Tiếu Mộc nói:
– Ít nhất sẽ không đơn giản như nhìn bên ngoài như thế.
Hàn Mạc đứng lên:
– Việc đã tới nước này chỉ có thể báo cáo với Đại tướng quân.
Hắn chỉ Tiếu Mộc:
– Tiếu Mộc, ngươi lĩnh người tự mình bảo hộ Dương Vĩnh Huy, một khi hắn tỉnh lại phải lập tức bẩm báo!
…
Khi Hàn Mạc được phép tiến vào đại doanh, Đại tướng quân Tiêu Hoài Ngọc đang ở trong doanh của mình, đứng bên cạnh sa bàn thật lớn như đang suy tư nhìn những lá cờ chi chít trên đó.
– Muộn như thế muốn gặp ta có việc gì?
Tiêu Hoài Ngọc xoay người nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc tiến tới, chắp tay, sắc mặt nghiêm nghị nói thẳng:
– Bẩm Đại tướng quân, Thái tử điện hạ… mất tích!
Tiêu Hoài Ngọc chau mày, chằm chằm nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc có vẻ rất điềm tĩnh báo cáo lại mọi chuyện từ đầu tới cuối với Tiêu Hoài Ngọc, y chỉ chau mày, chậm chậm đi tới bên ghế dựa ngồi xuống, chăm chú nhìn Hàn Mạc:
– Có bao nhiêu người biết việc này?
– Cũng không nhiều!
Tiêu Hoài Ngọc gật đầu:
– Tên thủ hạ Dương tham lĩnh của ngươi khi nào có thể tỉnh?
– Hắn chảy máu rất nhiều, sau khi nhổ tên ra đã chìm vào hôn mê, ít nhất trước hừng đông không có khả năng tỉnh lại1
Tiêu Hoài Ngọc trầm ngâm một lát:
– Ngươi cứ xuống trước đi, chờ hắn tỉnh lại thì tính tiếp!
Hàn Mạc sửng sốt:
– Đại tướng quân… vì sao không trách tội mạt tướng?
– Trách tôi ngươi, ngươi có thể tìm được Thái tử trở về sao?
Tiêu Hoài Ngọc vẫn bình tĩnh:
– Chuyện xảy ra rồi việc trước mắt không phải là truy cứu trách nhiệm mà là giải quyết sự tình.
Dừng một chút lại nói:
– Việc này không nên để truyền ra ngoài, tránh làm nhiễu quân tâm!
Hàn Mạc chắp tay lui xuống.
Chờ hắn rời khỏi rồi, Tiêu Hoài Ngọc mới chậm rãi đi ra khỏi trướng, ra khỏi lều lớn, đêm thâm trầm, thiên hàn địa đống.
Giẫm lên tuyết đọng thật dày, y đi tới bên cạnh lều lớn ngẩng đầu nhìn phương Bắc, đôi chân mày rậm nhíu chặt.
Các tướng sĩ Tây Bắc đại doanh hiển nhiên không có bao nhiêu người biết Thái tử điện hạ của họ đột nhiên mất tích, còn chư vị tướng lãnh Báo Đột Doanh biết rõ việc này đương nhiên một đêm mất ngủ.
Rạng sáng, có người báo lại Dương Vĩnh Huy đã khôi phục một chút thần trí. Hàn Mạc lập tức rời doanh. Lúc này Dương Vĩnh Huy đang nằm trong trướng vải, trong đó đang đốt lửa, hơi thở của hắn vẫn rất yếu ớt.
Có thể khôi phục một chút thần trí nhanh như vậy cũng có thể thấy thể chất người này cực kỳ dũng mãnh.
Sắc mặt Hàn Mạc vẫn dửng dưng, đánh giá Dương Vĩnh Huy một phen cuối cùng mới hỏi:
– Thái tử ở đâu?
Dương Vĩnh Huy hơi hơi mở mắt, thoạt nhìn có vẻ rất cố gắng, thấy Hàn Mạc, thanh âm cực kỳ yếu ớt:
– Chúng ta… gặp mai phục…!
– Ta biết các ngươi gặp mai phục.
Hàn Mạc vẫn lạnh lùng:
– Thái tử hiện giờ đang ở đâu?
Dương Vĩnh Huy khe khẽ lắc đầu:
– Mạt tướng… không biết!
Hàn Mạc cúi xuống, vẫn lạnh lùng:
– Dương VĨnh Huy, bây giờ tốt nhất là ngươi biết cái gì thì nói hết cho ta… Cho dù ngươi có bị trách tội ta vẫn đảm bảo ngươi vô tội. Nhưng nếu ngươi có chút giấu diếm, ngươi cũng biết hậu quả?
Dương Vĩnh Huy nhắm mắt lại không nói gì.
– Vì sao Thái tử muốn ra đó?
Hàn Mạc thấp giọng hỏi:
– Nơi đó cách đại doanh những hơn năm mươi dặm… Vì sao các ngươi phải đi ra đó?
– Thái tử…vì đuổi theo một con nai…!
Dương Vĩnh Huy vẫn không mở mắt, giọng nói yếu ớt:
– Mạt tướng…đã khuyên qua, nhưng….nhưng Thái tử nhất định phải đi săn… Chúng ta bị con nai kia dẫn tới đó..!
– Con nai?
Hàn Mạc lạnh lùng cười, đưa tay kéo áo Dương VĨnh Huy cho hắn nhìn:
– Vì truy đuổi một con nai, các ngươi đuổi ra ngoài tới năm mươi dặm? Con nai kia có thể dẫn các ngươi tới chỗ kẻ thù mai phục, kể ra nó cũng khá là thông minh!
Sắc mặt Dương Vĩnh Huy có vẻ thống khổ, nhưng vẫn cố nói:
– Lời mạt tướng nói…. là những lời thật, không dám…. không dám lừa gạt!
Hàn Mạc chậm rãi buông áo hắn, ánh mắt lạnh băng như nước:
– Dương tham lĩnh, ngươi cũng biết mười bảy hộ vệ đi theo ngươi và Thái tử, tất cả đều bỏ mình?
Khóe mắt Dương Vĩnh Huy khẽ động, buồn bã nói:
– Ta có lỗi với bọn họ!
– Ngươi cũng biết bọn họ là đệ nhất võ sĩ Đại Yến ta.
Hàn Mạc chậm rãi hỏi:
– Nhưng lần này bị tập kích tất cả bọn họ không một người rút được đao…!
Dương Vĩnh Huy nhắm mắt lại, nắm trên giường, giọng nói nhỏ xíu:
– Kẻ thù…quá mạnh!
Hàn Mạc đứng lên, lắc đầu:
– Ngươi không hiểu ý tư. Mười bảy dũng sĩ tất cả đều trúng tên mà chết, trong đó có sáu người bị trúng cổ họng, một kích trí mạng.
Dương Vĩnh Huy trầm mặc, nhất thời không rõ ý Hàn Mạc lắm.
– Nhưng Dương tham lĩnh ngươi thân trúng ba mũi tên, nhưng không có lấy một mũi trí mạng.
Hàn Mạc cười lạnh:
– Đây chỉ sợ không thể chỉ dùng phúc lớn mệnh lớn để giải thích đi?
Hắn gằn giọng nói, lạnh lùng:
– Dương Vĩnh Huy, ta không truy vấn ngươi hiện giờ Thái tử ở đâu, hiện giờ ta chỉ muốn biết nếu ngươi liên kết với kẻ thù để bày ra cục diện này vì sao còn dám lưu lại ở đó? Ngươi lưu lại là vì mục đích gì? Ngươi liên kết cùng ai?