Lúc này, điện thoại di động của Từ Thiên vang lên.
Ông ta cầm điện thoại lên liếc nhìn ID người gọi, sau đó nhìn Lâm Dương.
Lâm Dương gật đầu.
Từ Thiên lập tức cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.
Khoảng một phút sau, Từ Thiên quay lại, nói nhỏ bên tai Lâm Dương vài câu.
Lâm Dương lẳng lặng gật đầu, một lúc sau, giống như đã hiểu ra điều gì đó, quay đầu lại nói: “Người đâu?”
*Ở nhà, nhưng mà không sốt, rất khỏe mạnh.” Từ Thiên thấp giọng nói.
*Hả?” Lâm Dương trong mắt lóe lên một tia kỳ quái, thấp giọng nói: “Trước tiên mang nó tới đây, để anh Lý Nam của chúng ta xem thử đi. Dù sao anh ta cũng rất quan tâm đến con gái của mình”.
“Vâng.” Từ Thiên gật đầu rồi lại bước ra ngoài.
Lý Nam vừa nghe vậy, vẻ mặt trở nên căng thẳng, đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương nói: “Anh vừa mới nói cái gì? Anh muốn mang cái gì đến cho tôi xem? Con gái gì chứ? Không lẽ anh đang nói về con gái của tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Lâm Dương hào phóng thú nhận: “Anh cũng đã xảy ra chuyện rồi. Tôi nghĩ con gái anh chắc chắn sẽ rất lo lắng, cho nên mang con gái anh đến đây thăm một chút.”
“Anh …” Lý Nam lo lắng, đôi mắt ngay lập tức đỏ bừng lên, gào thét nói: “Tôi không quan tâm anh là ai! Tôi nói cho anh biết, con gái tôi bị sốt, rất nghiêm trọng. Lập tức đưa con gái tôi đến bệnh viện ngay! Không được đưa nó đến đây! “
“Tại sao? Sợ con gái anh nhìn thấy dáng vẻ này của anh sao?” Lâm Dương hừ lạnh.
Lý Nam siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết … anh nhất định rất hận tôi, nhất định có thù hận rất lớn đối với tôi, nhưng chuyện đã xảy ra, hơn nữa tôi cũng đã nhận tội rồi, sẽ gánh chịu những gì phải gánh, anh hà tất phải làm khó tôi? Nếu như trong lòng anh còn tức giận thì anh cứ đánh tôi đi, có được không? Đánh tôi hai cái được không? Chỉ cần anh đồng ý, anh bảo tôi làm thế nào cũng được, nhưng tôi hy vọng anh không đưa con gái tôi đến đây. Nó chỉ mới sáu tuỏi, tôi không muốn nó nhìn thấy bố mình bị còng tay! “
Trong khi nói, nước mắt của Lý Nam đã không chịu thua kém mà rơi xuống.
“Anh đã nghĩ như vậy, vậy anh nói cho tôi nghe mọi chuyện đi.” Lâm Dương thờ ơ nói.