Mục Trần cũng chẳng phải kẻ vô năng, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, mặt trầm ngâm lẩm bẩm:
– Như vậy, sẽ làm cho Bất Tử Hỏa và U Minh Tâm Ma Lôi có thể ngồi lại bàn bạc thỏa hiệp với nhau.
Hắn phải làm cho hai luồng năng lượng này không còn công kích nhau nữa, nếu không lúc nào hắn cũng phải đề phòng từng giây từng phút.
Mà hiển nhiên không phải lúc nào cũng làm tốt được, Bất Tử Hỏa và U Minh Tâm Ma Lôi đâu có đơn giản, bình thường mà gặp nhau tất nhiên phải kẻ chết kẻ bị thương, cũng như một núi không thể hai hổ.
– Một núi hai hổ sao?
Mục Trần nheo mắt. Muốn để cho một núi hai hổ cùng sống, thật ra cũng không phải không có cách, hắn chỉ cần tạo ra cái chuồng để giam cầm hai con hổ này, khiến chúng nó cân bằng lại.
Mà hiện giờ, hắn có năng lực gì giam hai con hổ này?
Trang Bất Hủ Đồ Lục có phong ấn lợi hại, nhưng hiển nhiên không thích hợp cho tình hình này, vậy thì cần xài cái gì?
Mục Trần lăng không mà đứng, trầm tư. Hắn đã đâm lao phải theo lao, giải quyết được chuyện này thì có thể thao khống hai luồng linh lực cường hãn bất đồng. Nhưng nếu không ổn, thì hắn chẳng thể nào giao đấu với người ta.
“Ầm ầm ầm.”
Mục Trần trầm tư, Bất Tử Hỏa và U Minh Tâm Ma Lôi vẫn không ngừng giao đấu, tiêu hao linh lực Mục Trần vất vả tu luyện được.
Nhìn tử hỏa và lôi vô sắc, Mục Trần nhíu mày. Muốn trấn áp, hắn quên mất cái món này.
Mục Trần mỉm cười, tay kết ấn, tiếng vù vù vang lên, một tòa Phù Đồ tháp, chậm rãi xuất hiện ở tại trên bầu trời.
Đại Phù Đồ tháp.
Đây là vật mà Đại Phù Đồ quyết luyện ra, là vật duy nhất mẫu thân để lại cho hắn. Mục Trần chẳng hề nghi ngờ sức mạnh của nó, chỉ có điều hiện tại hắn không đủ sức phát huy hết uy năng của nó mà thôi.
Nhưng dùng để trấn áp hai con hổ này trong Chí Tôn Hải, có lẽ không khó.
Mục Trần nhìn Phù Đồ tháp thần bí, búng tay ra. Tháp ầm ầm hạ xuống, mang theo cái bóng khổng lồ hạ xuống ranh giới giữa hai nguồn linh lực.
Chính lúc đó, hào quang tối tăm chạy dọc ranh giới, phân tách hai luồng năng lượng trong nháy mắt.
Chỉ phút chốc sau, sóng lớn ngập trời đang đấu đá nhau liền yên tĩnh trở lại.
Cuồng bạo hoàn toàn bị Đại Phù Đồ tháp đè xuống.
Mục Trần nhìn thấy, vừa mừng vừa sợ. Đại Phù Đồ tháp lại có thể trấn áp hiệu quả đến thế, dễ dàng giải quyết vấn đề lớn nhất.
Chí Tôn Hải mênh mông, Đại Phù Đồ tháp lẳng lặng đứng giữa biển, tia u ám kéo dài phân tách hai nguồn linh lực như vẽ sông ngăn nước.
Sau này tu luyện, Mục Trần chỉ cần đưa linh lực luyện được vào Đại Phù Đồ tháp, thì nó sẽ tự động chia đều ra cho hai nguồn linh lực, giữ vững thế cân bằng.
Mục Trần thở phào. Dung hợp U Minh Tâm Ma Lôi thuận lợi hơn hắn dự kiến, nếu không phải vừa may hắn có Đại Phù Đồ tháp, hắn muốn làm được chẳng biết cần thời gian dài bao nhiêu.
Thần Phách nhìn xuống Chí Tôn Hải yên tĩnh, hài lòng cười, rồi từ từ tan đi.
Sâu trong lôi hải tăm tối, Cửu U yên lặng ngồi không xa Mục Trần, đôi mắt luôn quan sát hắn, khá lo lắng vào bồn chồn.
Hắn đã giữ trạng thái kia suốt 10 ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Lúc đầu, U Minh Tâm Ma Lôi bao phủ hắn hoàn toàn biến mất, mà chẳng phải là tan biến, thực tế là chui hết vào cơ thể Mục Trần.
Do đó bề ngoài hắn có vẻ yên tĩnh, nhưng Cửu U biết trong Chí Tôn Hải của hắn đang hỗn loạn. Nhưng cái vụ này nàng không gấp được, chỉ đành trông chờ vào bản thân Mục Trần.
Cửu U mím môi, tự nhủ không nên khẩn trương, nhưng chỉ tĩnh tọa được nửa ngày, nàng không nhẫn nại được nữa, bật dậy.
Nhưng ngay lúc đó, đôi mắt nhắm chặt 10 ngày qua của Mục Trần khẽ rung rinh rồi mở ra.
Cửu U vừa mừng vừa lo vội đi tới, cẩn thận hỏi:
– Thế nào?
Mục Trần lúc này chẳng nhìn ra được đã thành công hay thất bại.
Mục Trần ngẩng lên nhìn Cửu U mỉm cười đầy tự tin. Bật dậy, hai tay nắm chặt.
Bàn tay phải, linh lực tử hỏa bùng lên, bàn tay trái, linh lực trong suốt, như có lôi âm vô hình lặng lẽ vang vọng.
Tay phải Bất Tử, tay trái Tâm Ma!
Hai loại linh lực bất đồng cùng xuất hiện, cảnh tượng này ngay cả Cửu U cũng nổi lên dị sắc.
Hắn thật đúng là lợi hại.