Thấy Tiết Khải sắp đi, Quan Chính Sơn chợt nói.
“Nhà họ Hàn cũng thế, không cần suy nghĩ nữa.
Cho dù bị tiêu diệt, nhà họ Hàn cũng không phục tùng nhà họ Tiết đâu!”
Hàn Khiếu Thiên cũng nói.
Chỉ mình Tô Thành Vũ vẫn đang đấu tranh.
Tiết Khải đã ra tới cửa bỗng ngừng chân, quay người lại, cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên.
“Cho dù gia tộc bị xóa sổ, các ông cũng không chịu nghe lệnh nhà họ Tiết à?”, Tiết Khải cười híp mắt.
Có vẻ anh ta không hề tức giận, hơn nữa còn rất vui.
Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn lại gật đầu: “Đúng thế!”
“Tốt, tốt lắm!”
Tiết Khải gật đầu, mỉm cười: “Lâu lắm rồi tôi không thấy gia tộc nào trung thành như thế, bỗng không nỡ tiêu diệt các ông”.
“Nhưng nếu không tiêu diệt các ông thì đó lại là sự thách thức với uy quyền của nhà họ Tiết, các ông nói xem, rốt cuộc tôi nên làm thế nào?”
Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều có vẻ nghiêm nghị, họ đã cảm nhận được sát khí trong tiếng cười của Tiết Khải.
“Nhà họ Tô bằng lòng đi theo nhà họ Tiết!”
Đúng lúc này, Tô Thành Vũ vẫn đang do dự bỗng đứng dậy, nói lớn.
“Tô Thành Vũ!”
Nghe thấy Tô Thành Vũ nói thế, sắc mặt Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn thay đổi ngay, vô cùng tức giận.
Dương Thanh cũng hơi híp mắt, với sự hiểu biết của anh về Tô Thành Vũ, ông ta luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, không ngờ hôm nay ông ta vẫn làm như thế.
Ông ta lựa chọn phục tùng nhà họ Tiết, cho dù phải phản bội gia tộc Vũ Văn.
Cho dù nói thế nào, sở dĩ nhà họ Tô được như ngày hôm nay cũng là nhờ gia tộc Vũ Văn.
Nhưng anh có thể hiểu được sự lựa chọn của Tô Thành Vũ.
So với gia tộc Vũ Văn, nhà họ Tiết quá mạnh.
Tiết Khải mỉm cười nhìn Tô Thành Vũ, bỗng hỏi: “Ông làm như thế, không sợ bị mọi người chỉ trích à?”
Tô Thành Vũ nghiêm túc nói: “Chỉ cần nhà họ Tiết đồng ý tiếp nhận nhà họ Tô, ở nơi đây, làm gì có ai đủ tư cách để chỉ trích nhà họ Tô chứ?”
Ý của ông ta rất rõ, chỉ cần nhà họ Tiết đồng ý tiếp nhận nhà họ Tô, nhà họ Tô sẽ là người của nhà họ Tiết, ai dám động đến người nhà họ Tiết đây?
Quan Chính Sơn nói với vẻ mỉa mai: “Nếu cậu đã làm thế thì tự chịu hậu quả! Chỉ cần chúng tôi vượt qua khó khăn lần này, sau này ở Giang Bình không còn chỗ cho nhà họ Tô đặt chân nữa đâu!”
Hàn Khiếu Thiên cũng cười lạnh: “Trong quá khứ, loại người hám lợi, bất trung bất nghĩa như cậu sẽ là Hán gian! Chính là Hán gian mà người đời sau luôn thóa mạ đấy!”
Tô Thành Vũ chỉ thấy người lạnh toát, không sao đứng vững.
Sai một li, đi một dặm!
Sau này, nhà họ Tô biết đi đâu đây?
“Cậu Dương Thanh, tôi biết sai rồi, xin cậu cho tôi thêm cơ hội, sau này, tôi sẽ không bao giờ khiến cậu thất vọng nữa!”
Tô Thành Vũ bỗng quỳ trước Dương Thanh, thấp thỏm nói với vẻ cầu khẩn.
Ông ta biết Dương Thanh rất mạnh, bằng không nhà họ Quan và nhà họ Hàn đã không đồng lòng đến thế.
Tất cả đều là vì Dương Thanh.
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh.
Ngay cả Tiết Khải cũng thế.
Từ khi bước vào nơi này, anh ta đã chú ý tới cậu thanh niên đang im lặng ngồi giữa Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên.
Anh ta đã cảm nhận được Dương Thanh không đơn giản, những gì mà Tô Thành Vũ đang làm bây giờ càng khiến anh ta thêm chắc chắn về điều đó.
– —————————.