Đời này không cưới được bà, thề không làm người.
Hứa Minh Tâm ra khỏi nhà họ Ngôn, tâm trạng rất tốt, xác định được con đường của chính mình, cô càng tin tưởng về tương lai của mình hơn.
Cô vừa chơi điện thoại vừa dò hỏi Cố Gia Huy đã xong việc chưa.
Hôm nay là thứ bảy, hình như anh gặp phải vụ khó giải quyết, ngày nào cũng dành phần lớn thời gian trong phòng làm việc. Cô vốn cho rằng tổng giám đốc của một tập đoàn lớn chỉ cần uống trà ký tên, ngày ngày hốt tiền.
Hiện tại xem ra không có bất kỳ ai không làm gì mà cũng hưởng thành công.
Cố Gia Huy trả lời lại rất nhanh.
“Sắp xong rồi, đêm nay chúng ta ra ngoài ăn, lâu lắm rồi anh và em chưa ra ngoài ăn một bữa tử tế”
Gần nửa tháng nay, Hứa Minh Tâm luôn bận chuyện quay chụp, vội đến sứt đầu mẻ trán, đúng thật chưa có thời gian ra ngoài giải sầu.
Khi cô về đến nhà, Cố Gia Huy đã thu xếp xong xuôi.
Anh không mặc âu phục mà thay một chiếc áo khoác màu xám, bên trong là áo len sợi cao cổ màu trắng, phía dưới là quần âu đen và một đôi giày đơn giản.
Hửm?
Đây vẫn là Cố Gia Huy cô quen biết sao?
Cô há to miệng, đứng ở hành lang, tròn mắt ngạc nhiên nhìn Cố Gia Huy đã trẻ ra vài tuổi.
Trời ạ, đây thật sự là ông chú 29 tuổi sao? Cảm giác sao giống thanh niên hai mươi tuổi mới ra ngoài xã hội vậy?
Cao 1m8, vai rộng eo thon, nhìn hệt như một giá áo di động.
Lại thêm bộ quần áo thường ngày này, càng thêm đẹp trai chết người.
“Em về rồi à, anh sửa soạn xong rồi, chuẩn bị ra ngoài thôi.
Cố Gia Huy nhàn nhạt nói.
“Đợi lát nữa đi, hình như em đang nằm mơ rồi.”