Tô Nam Phong ở lầu hai, cô ở tại lầu ba.
“Tô Nam Phong, mới vừa rồi cậu cùng chị Giang Kiều trò chuyện gì vậy?” Ngụy Tự cẩn thận hỏi.
“Không có gì.” Tô Nam Phong trở về.
Biết rõ tính tình Tô Nam Phong như vậy, nhưng Ngụy Tự vẫn có chút tủi thân, lâu nay cô cũng học theo hắn rất nhiều, gần đây cũng rất cố gắng, tại sao hắn lại không chịu liếc mắt nhìn cô một cái.
Chẳng lẽ cô còn chưa đủ tốt?
Thấy đã đến lầu hai rồi, Ngụy Tự cũng tìm không được chuyện nói, cô cắn cắn môi: “Ngày mai gặp.”
“Ừ.”
Ngụy Tự nhìn Tô Nam Phong biến mất ở cuối hành lang, cô xoay người lên lầu.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Ngụy Tự bước một đoạn, sau một giây, cô bước nhẹ nhàng đi lên cầu thang, cẩn thận nhìn về bên kia.
“Không có gì, chỉ là nhiều năm không gặp, muốn ôn lại chuyện cũ với cô, không hoan nghênh sao?”
Ngụy Tự trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, vừa rồi những người đó nói là sự thật… Giang Kiều thật sự cùng vị Triệu thiếu gia này…
Ngụy Tự vốn còn muốn tiếp tục nghe, nhưng phía dưới có người đi lên, cô nhanh chóng bước xuống vài bước, rồi giả vờ gây ra tiếng động bước lên.
Khi cô đi hết thang lầu, ngẩng đầu một cái thấy Minh Thù khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, không thấy người Triệu thiếu gia kia nữa.
–
Ngày thứ hai.
Mọi người vào Đào Hoa Cốc, dù gì cũng đều học nhiếp ảnh, nên mọi người đều mang máy ảnh của mình theo. Trên đường đi các nam sinh đều giúp nữ sinh chụp hình.
Tiết Hàng thì cẩn thận ghi nhớ lời thầy dặn dò, dẫn theo đám Tô Nam Phong trả lời một vài vấn đề.
“Giang Kiều, cô chụp tĩnh vật tốt hơn tôi, cô chụp cho bọn họ một tấm đi.” Tiết hàng đột nhiên gọi Minh Thù.
Minh Thù ngắt một đóa hoa đào đang suy nghĩ có thể ăn được hay không, nghe Tiết Hàng gọi mình, cô thu tay về bỏ vào túi áo khoác: “Chuyện thầy giao cho cậu tại sao tôi phải làm?”
Lãng phí thể lực, không làm.
Tiết Hàng cũng phát hiện cô gái này khó chịu hơn trước đây, nhưng trước mặt các đàn em không nể mặt hắn, đáy lòng Tiết Hàng cũng có chút bối rối: “Chỉ chụp một tấm có thể tốn bao nhiêu thời gian của cô chứ.”
“Tôi không muốn chụp.” Minh Thù cười tươi tắn.
“…”
“Mọi người tự chơi đi, tôi không chơi.” Trẫm muốn đi tìm Ngụy Tự kéo giá trị thù hận.
Vừa rồi không thấy Tô Nam Phong và Ngụy Tự đâu.
Minh Thù bước vào rừng hoa đào, màu hồng của đào hoa che hết người cô.
[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Kỷ Cẩm.]Minh Thù: “?”
Cái quái gì vậy?
Cô cách xa Kỷ Cẩm cả ngàn cây số, bây giờ lại có nhiệm vụ này? Đám tiểu yêu tinh đánh nhau chết máy rồi sao?
[Nhiệm vụ ẩn: Xem tôi có chụp không.] [Gợi ý: Từ chối hơn mười người hẹn chụp hình, phạm vi người sẽ do hệ thống quyết định.]Minh Thù: “…”
Đây là nhiệm vụ gì vậy?
Ngươi xem ta chụp hay không? Có phải cả người cũng phải do ngươi quyết định? Đùa giỡn trẫm vui lắm sao?
Hài Hòa Hiệu phát xong nhiệm vụ liền trốn đi, Minh Thù muốn nói với nó cũng không được.
“Tiểu Tự, cô chụp thật đẹp.”
Minh Thù chợt nghe được tiếng nói, cô nhìn sang bên rừng hoa đào, con đường bị hoa che có vài người đứng, Ngụy Tự đứng giữa.
“Tiểu Tự, cô chụp cảnh vật cũng đâu tệ hơn Giang Kiều.”
“Không có không có, chị Giang Kiều là tấm gương để tôi học hỏi.” Ngụy Tự vô cùng khiêm tốn.
Minh Thù: “…” Trăm ngàn lần đừng học hỏi theo ta, trẫm sợ phải ôm chặt đồ ăn vặt.
Gần đây Ngụy Tự mới học được kỹ năng mới, đối với phong cảnh như thế nào thì cô cũng có thể chụp rất đẹp.
Phạm vi chụp hình rất lớn, không có cứng nhắc chuyện địa điểm.
“Tiểu Tự, hay là cô giúp tôi chụp một tấm đi?”
“A… Tôi không được, tôi không được… Tôi chụp người không tốt lắm.” Ngụy Tự nào dám đồng ý, trừ khi người nhờ cô chụp đứng ở chỗ cô đã từng chụp qua.
“Vậy sao…”
Vì cũng không quá quen, nên mọi người không dám yêu cầu quá đáng.