Cuối cùng Cố Lan San vẫn không thể kiềm lại tính hiếu kỳ của mình, cô từ giường đứng dậy, mặc một cái áo khoác dầy, đi ra khỏi khách sạn, chạy thẳng tới phòng bệnh của Thịnh Thế.
…
…
Đi bộ trong hành lang phòng bệnh, có chút an tĩnh.
Đèn ngoài hiên rất tối, duy chỉ có căn phòng bệnh kia của Thịnh Thế mới có ánh đèn sáng tỏ.
Cửa phòng bệnh, cũng không đóng, hơi mở ra một kẽ hở, bên trong có tiếng nói chuyện truyền ra.
Cố Lan San biết nghe lén người khác nói chuyện là hành động không tốt.
Nhưng cũng không hẳn là cô nghe lén.
“Ban đầu tôi thấy con gái của bộ trưởng Lưu, cô bé còn là một trẻ nít nhỏ, hiện tại chớp mắt một cái đã qua nhiều năm như vậy, cô gái nhỏ đã trở nên duyên dáng yêu kiều như vậy rồi.” Truyền ra là tiếng bà Thịnh “Không biết bây giờ cháu Lưu đã kết hôn chưa?”
“Còn chưa.” Lần này mở miệng cũng là một giọng nữ, nghe hình như cũng sắp xỉ tuổi bà Thịnh: “Tiểu Dĩnh năm ngoái mới từ nước ngoài du học trở về, vẫn bận học hành, chưa có thời gian.”
“Thì ra là như thế..” Bà Thịnh nói tiếp, hình như có chút vui mừng, “Cháu Lưu đi du học học ở nước nào vậy?”
“Nước Mĩ.” Lần này trả lời là một giọng nữ trong trẻo.
“Đúng là tài cao, thật là một cô gái tốt, chắc hẳn cũng rất nhiều người tới cửa xin cưới.” Bà Thịnh cười tủm tỉm tán dương.
“Sao được, sao có thể so với con trai nhà bà, đúng là một nhân tài, sự nghiệp thành công.”
“Ha ha.” Bà Thịnh không hề kiểu cách khi nhận sự tán dương của người khác: “Bây giờ Nhị Thập nhà chúng tôi cũng không còn nhỏ tuổi, ông nội vẫn luôn muốn nó thành gia rồi mới lập nghiệp, nhưng nó không nghe lời, sau khi ly hôn, chết sống không chịu kết hôn, thật là gấp chết người. Chỉ là, bà vừa mới nói, lần này cháu Lưu muốn đi Bắc Kinh, đi Bắc Kinh, ngược lại là có thể tới nhà chúng tôi chơi, cháu Lưu cần giúp một tay chuyện gì thì cứ tìm Nhị Thập.”
“Vậy con tôi sẽ làm phiền bà Thịnh và cháu trai rồi, tiểu Dĩnh, còn không mau cám ơn bà Thịnh và anh Thịnh đi.”