Cố Thiện Linh không sợ hãi đối diện với ánh mắt của Cố Chí Thanh, dùng sức cầm tay của Josh.
“Mặc kệ bố có nhận hay không, dù sao đời này con cũng sẽ không lại buông tay cậu ấy ra. Bố muốn thu hồi quyền kế thừa, có thể, bố cứ coi như không có con đứa con trai này.
Ngày sau nếu như con và .Josh bất hạnh chết đi, cũng xin bố chôn chúng con cùng một chỗ”
“Con… con đang uy hiếp bố à? Lấy mạng sống của con ra uy hiếp bố à?”
Cố Chí Thanh run rẩy nói.
“Đây là thỉnh cầu cuối cùng của con trai”
Cố Thiện Linh rời khỏi cái ghế, vậy mà…quỳ gối ở trước mặt ông Josh đang muốn quỳ xuống, lại bị ông cụ ngăn cản.
“Cậu quỳ tôi làm cái gì, cậu là cái gì của tôi? Nơi này là nhà họ Cố, không phải Lucia của cậu, cậu đừng vượt giới hạn”
Josh nghe vậy, thân thế khẽ run lên, nhưng vẫn như cũ lưng thẳng uốn gối quỳ xuống.
“Cháu quỳ bác, không phải là bởi vì cháu muốn làm con dâu của bác. Mà là người đàn ông mà cháu yêu đang quỳ lạy bố của mình, chủ động nhận sai. Anh ấy quỳ thì cháu cũng quỳ nếu như anh ấy xảy ra chuyện, cháu cũng sẽ không sống một mình”
“Cháu biết bác không đồng ý cháu, thứ nhất là bởi vì giới tính của cháu, thứ hai là bởi vì cháu sinh ra ở Lucia, vì quyền kế thừa mà bôn ba. Bác là thương Thiện Linh, bố con thật vất vả mới gặp lại nhau một lần nữa, bác sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện, lại một lân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Thật ra cháu cũng khuyên qua Thiện Linh, anh ấy rời đi sẽ có cuộc sống mới, thế nhưng anh ấy khăng khăng ở lại”
“Vậy cháu… Cũng sẽ không nói nhiều cái gì, chúng cháu nhất định muốn kề vai chiến đấu, mặc kệ bác trai có thành toàn hay không”
“Josh, em không cần nói với ông ấy nhiều như vậy, chúng ta đi”
Cố Thiện Linh cầm chặt tay của hän, nhìn về phía Cố Chí Thanh, nói: “Bố, con biết bố không thể nào hiểu được cho con, chỉ cần lòng con như gương sáng thì tốt rồi “Bố yêu mẹ, cho nên cũng yêu chúng con, nhưng chúng con vẫn là đồ phụ thuộc. Con và em trai sống nương tựa vào nhau ở London, nhiều năm không thể trở về nhà, ấn tượng đối với bố của con thật ra đã rất mơ hồ. Hiện tại, con có trở về nhà họ Cố hay không đều đã không còn quan trọng. Huống hồ, con tự nguyện ở bên cạnh .Josh, chảy đầu rơi, làm bất cứ chuyện gì.
“Về sau con trai không thể phụng dưỡng trước giường, còn hy vọng bố bảo trọng thân thể nhiều hơn một chút. Có em ba ở bên cạnh bố, con cũng yên lòng. Bố có bốn đứa con, thêm một người là con thì không nhiều, thiếu đi con thì không ít, bố cứ coi như con thật sự chết ở bên ngoài rồi, không về được đi”
Cố Thiện Linh thản nhiên nói, giống như đang nói một việc chẳng mấy quan trọng.
Dứt lời, anh ấy cầm tay của .Josh, lập tức muốn rời khỏi osh thật sâu nhìn anh ấy một cái, bỏ qua bố của mình, anh em, nhất định là chuyện vô cùng khổ sở đi.
Điều duy nhất mà hiện tại anh ta có thể làm, là cầm thật chặt tay của anh ấy, liên tục.
không ngừng cho anh ấy sức mạnh Hai người ra cửa, Josh mở miệng nói: “Không hối hận sao? Anh từ bỏ nhiều lắm…”
“Anh chỉ sợ không thể bảo vệ cho em, để em mất đi tất cả cánh chim”
Cố Thiện Linh ôn nhu nhìn anh ta.
Hai người vừa muốn lên xe, không nghĩ tới Hứa Trúc Linh lại vội vã chạy ra, nói: ‘Không xong rồi, bố ngất rồi.”
“Cái gì?”
Cố Thiện Linh nghe nói như thế, trái tim thắt chặt, lập tức chạy vào.
Cố Thành Trung ôm lấy ông cụ, lập tức đưa lên tầng, “Gọi bác sĩ!”
Josh lập tức ngựa không ngừng vó đi gọi bác sĩ, trong lúc nhất thời loạn thành một đoàn Ông cụ chỉ là bị chọc tức đến hôn mê bất tỉnh, tâm huyết tích tụ mà thôi, cũng không đáng lo ngại.
Người đã thu xếp tốt, cũng không có nguy hiểm, Cố Thiện Linh cũng không có lý do gì đế tiếp tục ở lại.
“Anh và .Josh đi về trước, sau này… Nếu là còn có cơ hội, anh lại đến”
“Anh hai… Anh cứ thế không nói chuyện một cách tốt đẹp với bố sao? Nếu như anh nói cho ông ấy biết, những năm này anh và .Josh sống qua như thế nào, bố nhất định sẽ đồng ý cho hai người.”
“Ông ấy sẽ nghe sao? Ông ấy cảm thấy anh lựa chọn đàn ông, đây vốn là hoang ban đầu là âu ấy máu đường đến cực điểm. Mà lại ông ấy cũng sẽ cho là anh đang bao che cho .Josh thôi. Như: thế, còn không bằng cái gì đều không biết”
Cố Thiện Linh nói một tiếng, trong lòng của anh ấy cũng rất rối loạn.
Người khác là trung nghĩa khó mà vẹn cả đôi đường, anh ấy là tình yêu và tình thân khó mà vẹn cả đôi đường.
Từng người bị vứt bỏ, đều là người mình đã từng yêu.
Mà người bây giờ yêu nhất, là anh ấy dùng mạng sống để bảo vệ.
“Trúc Linh, em dẫn .Josh đi xem xung quanh một chút đi, buổi tối ở chỗ lại đây đi”
“Có thể chứ? Bố bên này…”
“Để anh giải quyết”
Hứa Trúc Linh gật gật đầu, dẫn theo Josh đi ra ngoài.
“Anh nói chuyện lại với bố đi”
“Còn có cái gì để nói chứ, ông ấy đều muốn cắt đứt quan hệ bố con với anh rồi…”
“Con đấy nha nếu cho ông đây một cái bậc thang để xuống, ông đây có thể tức thành như thế sao?” Ông cụ trừng to mắt, vậy mà ngồi dậy…