Một phút, hai phút, ba phút…
Cậu ba Nguyễn mong đợi kỳ tích nhưng không xuất hiện.
Trên mặt Tô Khiết không có gì thay đổi.
Tô Khiết nhìn mình trong gương thì hơi sửng sốt, này, kỳ lạ, sao lại không tẩy được?
Bình thường cô vẫn luôn dùng thuốc này, hơn nữa thuốc này có thể tẩy lớp ngụy trang.
Nước thuốc không thể nào là giả, mùi hương cũng giống nhau.
Vậy thì cũng chỉ có một khả năng…
“Chồng ơi, không tẩy được.” Tô Khiết thở dài, không phải cô không muốn cho Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình, hiện tại không tẩy được nên cô cũng không có cách nào khác.
“Tô, Khiết.” Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm làm cho người ta không hít thở nổi, anh gằn từng chữ gọi tên cô, mang theo nghiến răng nghiến lợi và lửa giận, dường như hận không thể xé rách cô ra.
Anh biết cô không thể dễ dàng đông ý như thế, thì ra cô muốn cho anh xem cảnh này sao?
Nhưng cô cho rằng anh dễ lừa gạt lắm sao?
Tô Khiết nhìn thấy ánh mắt anh hận không thể đốt cháy cô thì đáy lòng run rẩy, cơ thể bản năng lùi lại, nhưng cô vô tội ,thật sự vô tội.
“Chồng ơi, thật sự không tẩy được.” Tô Khiết vừa nói vừa lấy tay xoa mặt mình.
“Em nghĩ anh là đồ ngốc sao?” Lúc này giọng nói của Nguyễn Hạo Thần còn mang theo sát khí, anh đột nhiên đến gần cô.
Cô vốn đứng trước tủ trang điểm nên không tránh được.
Anh từ từ đến gần rồi đè cô lên tủ trang điểm.
“Em lấy thuốc giả gạt anh sao? Hả?” Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm cô, có chút tàn nhẫn cũng có tức giận.
Không tẩy được chắc chắn là vì thuốc không dùng được, cô có dùng sức lau cũng vô dụng, cô làm vậy cho ai xem?