Hai quân giằng co ở Long Sơn, ai có thể kiên trì đến cuối cùng, người đó sẽ có thể là người mạnh.
…
Tuyến lớn vẫn bay trên trời như cũ, đây đã là ngày thứ ba, khi hoàng hôn, trời đất một mảnh tối mờ, gió lạnh hiu quanh, vạn vật trong băng tuyết trở nên tĩnh mịch.
Hai quân cộng lại đại quân mấy chục vạn giằng co, nhưng doanh địa hai bên lại yên tĩnh vô cùng, trong trời đất chỉ có bông tuyết trắng bay lả tả, che giấu máu tươi trên mặt đất.
Lâm Thành Phi là hổ tướng một tay Thương Chung Ly bồi dưỡng, có danh xưng là “Tam Thú Tướng” Hổ Phích Lịch.
Lúc trước hắn dẫn quân tử thủ Nam Dương quan, tuy rằng cuối cùng Nam Dương quan vẫn bị công phá, nhưng có thể chống đỡ thời gian lâu như vậy, đã khiến người trong thiên hạ đổi sắc, võ danh của hắn, hiện giờ đã truyền khắp thiên hạ. Sau khi Nam Dương quan bị phá, hắn dẫn tàn quân phòng thủ Nam Dương quan còn lại không nhiều lắm, lui đến Long Sơn, hợp cùng một chỗ với Thương Chung Ly, hiện giờ cũng là nhân vật số hai trên chiến tuyến Long Sơn ngoại Thương Chung Ly.
Giẫm trên núi tuyết đọng, Lâm Thành Phi một thân giáp trụ, rất mệt mỏi đi tới một tòa nhà hình tháp bằng đá không xa phía trước.
Khôi giáp của hắn tổn hại nghiêm trọng, bắt đầu từ khi quân Ngụy tiến công Nam Dương quan, mãi đến hôm nay, thân khôi giáp này của hắn gần như không rời khỏi thân thể, vết máu trên khôi giáp đã đỏ sậm.
Đi qua một hàng rào gỗ, bên cạnh đó, quân sĩ Khánh quân hoặc ngồi hoặc đứng, gần như đang cùng nhau sưởi ấm, chỉ có điều, thời tiết lạnh như băng thế này lại khiến cho tất cả mọi người không có tâm tình nói chuyện phiếm.
Thấy Lâm Thành Phi tới, mấy chục danh thủ quân lập tức đứng lên.
Oai danh của Lâm Thành Phi đã truyền khắp thiên hạ, trong lòng các binh sĩ ở đầy tràn đầy kính sợ, tuy tất cả đều rất mệt mỏi nhưng thấy những gì vị mãnh tướng này đã đi qua vẫn đứng dậy, biểu đạt lòng kính ý của bọn họ.
Lâm Thành Phi hơn 30 tuổi, thân thể cường tráng, khuôn mặt góc cạnh ngũ quan phân minh, thể hiện lòng quả cảm và sự bình tĩnh của hắn, khi nhìn các binh sĩ ấy trong đôi mắt lập tức hiện ra một tia ấm áp.
Hắn thấy một tên binh sĩ trong đó, ánh mắt sáng lên, miệng cười cười.
Binh sĩ kia tuy chỉ 15, 16 tuổi, dung mạo thoạt nhìn còn có vẻ ngây ngô nhưng ánh mắt sắc bén và vẻ mặt lãnh đạm kia, còn có vết sẹo trên mặt thể hiện hắn là lão binh trên sa trường.
-Ngươi là Phạm Hổ Nhi?
Lâm Thành Phi tiến đến trước mặt binh sĩ kia mỉm cười hỏi:
– Tiểu tử ngươi cũng còn sống?
Binh sĩ trẻ tuổi đó thấy Lâm Thành Phi gọi tên mình, kích động ra mặt, kinh ngạc hỏi lại:
-Tướng quân…còn nhớ thuộc hạ?
Lâm Thành Phi vỗ vai binh sĩ kia cười nói:
– Sao không nhớ. Ngươi là tùy tòng theo ta tới Nam Dương quan, nhớ rõ khi Ngụy quân tấn công Dương quan, ngươi liền bắn ba mũi tên, đã bắn chết ba gã Ngụy quân…. Dũng sĩ giỏi như thế ta sẽ không quên.
Binh sĩ trẻ tuổi sờ sờ đầu, có vẻ thật thà chất phác, cũng có chút ngượng ngùng. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Có điều mấy binh sĩ bên cạnh hắn lập tức trở nên kính nể hơn.
Hai vạn quân coi giữ Nam Dương quan, khi rút đi cuối cùng không đủ ba ngàn người, ba ngàn người này đổ lên Long sơn lẫn lộn vào các doanh.
Từ Nam Dương quan rút ra đều được các thủ quân Long Sơn trấn tôn kính, dù sao đây cũng là huynh đệ thoát ra được từ trong huyết chiến, mỗi người đều là dũng sĩ. Phạm Hổ Nhi này khi tới tiểu đội này đương nhiên cũng được mọi người kính trọng, chỉ có điều không ai biết, cung binh trẻ tuổi này đã liên tục ba lần bắn chết ba gã Ngụy quân, lúc này Lâm Thành Phi nhắc tới, trong lòng mọi người đương nhiên kính trọng tới cực điểm.
– Vết thương trên mặt… là chuyện gì xảy ra?
Phạm Hổ Nhi cười hì hì:
– Sau khi rút khỏi Nam Dương quan, người Ngụy quốc đuổi theo, lúc ấy ta nóng nảy quay lại bắn thêm mấy tên, muốn cản bọn họ, đã bắn chết hai người, nhưng… Cung binh của bọn họ cũng bắn tên trả, vết thương trên mặt đều là bị tên của họ cắt qua…!
Lâm Thành Phi cười ha hả:
– Ông trời thật là biết nhìn xa. Nếu là người khác, chỉ một mũi tên đầu tiên sượt qua đã là Bồ Tát phù hộ, hai mũi tên của đối phương đều chỉ sượt qua mặt ngươi, tiểu tư ngươi mạng thật lớn!
Phạm Hổ Nhi cười ha hả, chúng binh sĩ bốn phía đều cười rộ lên, giữa hàn tuyết nơi đầy nhất thời mọi người đều cảm thấy từ trong lòng dâng lên một tia ấm áp.
– Tất cả đều phải sống.
Ánh mắt Lâm Thành Phi đảo qua các binh sĩ này:
– Đánh lùi người Ngụy, luận công mà thưởng đều làm quan nhi rạng rỡ tổ tông!
Trong số binh sĩ đó có một tên không kìm nổi hỏi:
– Tướng quân, chúng ta… Thật sự có thể sống sót sao? Thật sự có thể đánh bọn người Ngụy chạy về với cha chúng sao?
Lâm Thành Phi gật đầu rất chắc chắn:
– Đương nhiên. Chúng ta đều còn sống, chúng ta đều có thể về nhà… Thánh tướng ở cùng chúng ta, chỉ cần Thánh tướng còn ở đây, người Ngụy sẽ không thể vượt qua Long sơn này một bước!
Thấy vẻ mặt đầy tin tưởng của Lâm Thành Phi, binh sĩ đó dường như cũng có lòng tin thật lớn.
Lâm Thành Phi lai vỗ vỗ lên vai Phạm Hổ Nhi, quét mắt nhìn lại mấy chục tên binh sĩ một lần, lại cười:
– Các huynh đệ, đánh xong trận này, ta cùng các ngươi về Kinh thành tới Bách lý hương uống hoa tửu… Nơi đó còn có nữ nhân xinh đẹp, các ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu… Nhưng phải nhớ kỹ, nhất định phải sống sót, nếu không các nữ nhân này chỉ có thể để cho người khác hưởng dụng!
Mọi người lập tức hưng phấn lên, cùng nhau siết chặt tay, trong lòng thầm nghĩ: “Sớm đánh xong trận này, phải sống… Vì rượu ngon và nữ nhân…!”