– Nay anh nghèo quá
– Thôi có ai học trường đại học học phí gần tỉ, ở chung cư, đi học bằng siêu xe như anh đâu mà biết
– Oan thế, anh làm gì được đi siêu xe, học phí cũng rẻ mà đâu tới tỉ như em nói, còn anh ở cái chung cư tầm thường thôi, đừng tin Trung Kiên nói
– Thì không tỉ cũng 900 triệu 1 năm học phí, không siêu xe thì cũng audi vài tỉ, đã thế cái gì mà chung cư bình thường, anh cần em nói luôn giá căn hộ của anh luôn không?
– Cái gì cũng biết luôn
– Em nghe cố An spoil (tiết lộ) đấy, em có biết gì đâu_ Nó nhún vai
– Oan quá
– Thôi ông im đi, giàu thế mà không cua được em nào xinh gái, quá buồn_ Nó chép miệng, tự nhiên nó cảm thấy có thể thân như trước không
– Có một em cua mãi không được đấy
– Em nào, xinh không?
– Không_ Duy Dương lắc lắc đầu cute dễ sợ
– Không xinh mà cũng thích?
– Tại anh bị nhiều gái xinh thích quá, anh không thích gái xinh đâu
– Ủa ý ảnh bảo em xấu á?_ Nó nhíu mày nhìn Duy Dương
– Thì em đâu có thích anh đâu
– Ờ quên_ nói xong nó đứng lên đi order đồ ăn
Nó không được ở lại nhà cô An hôm nào cả, mẹ bắt về phụ mẹ bán hàng, nay vào năm học đến nơi rất nhiều người đi mua đồ vào năm học mới mà chị nhân viên lại ốm nghỉ mấy hôm liền, vả lại nó sắp ra nhập trường đến nơi chẵng nhẽ còn mấy ngày ở nhà cũng đi xuống cô à.
Có vẻ như mẹ chẳng lo lắng việc nó ra đấy không quen ai bơ vơ các thứ, vì dù sao nó với Quỳnh cũng sẽ ở chung một phòng, học chung một trường, chung một ngành nữa, đã thế còn có Trung Kiên ngoài đó nên chẳng lo gì cả. Mẹ chỉ sợ tính hậu đậu của nó rồi không biết gây ra những thứ chuyện gì nữa.
Những ngày sắp sống xa nhà đúng là mẹ luôn tỏ ra dịu dàng với nó, haizz yên xem hôm nó đi lại khóc cũng nên. Sắp tới là những ngày nó phải tự lập mọi thứ, không còn có bố mẹ bên cạnh nữa, cái gì cũng phải tự thân vận động cả. Nó có thể là may mắn hơn chút xíu đó chính là nhà nó cũng hơi có điều kiệm một chút nên có vẻ là tiền tiêu các thứ mẹ sẽ không để cho nó phải khổ sở đi làm thêm các thứ nhiều, chỉ tập chung vào việc học ở trường rồi học ngôn ngữ các thứ thôi. Tuy nhiên thì ra ngoài đấy chi tiêu đắt đỏ hơn, cái gì cũng phải tiêu không giống ở nhà, chắc nó vẫn sẽ đi làm thêm chứ xin mẹ mấy tiền tiêu vặt cũng không được, như Trung Kiên còn phải đi làm gia sư, nó có sẵn tiếng Anh chắc cũng sẽ ngon lành.
Trước ngày nhập trường 2 ngày thì nó phải ra ngoài đó trước, có vẻ phòng trọ thì Trung Kiên đã lo dùm rồi, phòng trọ sẽ gần trường cho tiện việc đi lại nữa. Biết ngay kiểu gì mẹ cũng khóc nhưng mà không khóc trước mặt nó đâu
Chẳng hiểu sao tự nhiên nó lại òa lên khóc làm Quỳnh cũng khóc theo, bố nó với bố Quỳnh sẽ đưa tụi nó ra ngoài đấy, mọi thứ chắc Trung Kiên đã lo cả rồi, ra chỉ việc ở thôi, nhưng mà bố phải đưa ra đến nơi mới yên tâm cơ.
Phải dỗ mãi nó mới nín ấy, chẳng hiểu sao lại khóc nữa, cứ nghĩ đến việc sắp tới mọi thứ đều phải tự lo cả, ốm đau tự lo lấy, cơm nước quần áo tự nấu tự giặt, thà ở nhà bị mẹ chửi còn hơn ra đấy phải tự lập, biết trước đừng đậu đại học ở nhà mẹ nuôi còn hơn, tự nhiên nó không muốn đi học chút nào.
Vì phải mang theo rất nhiều hành lí nên bố sẽ đưa nó đi bằng oto và đương nhiên bố Quỳnh cũng sẽ thế, nó còn phải mang theo đàn, rồi gấu dù sao thằng em nó không có hứng thú với mấy thứ đấy, nó chỉ mang đi vài em gấu còn đâu vẫn để lại, nó nhất định sẽ về nhà thường xuyên.
Nó lên xe mà vẫn còn khóc nữa, mẹ phải đi vào nhà không đứng ngoài đây nó lại khóc nữa thì mệt lắm. Có vẻ như mọi thứ sẽ ổn, trước Trung Kiên còn nhớ nhà muốn về huống hồ gì là nó, không có cả Quỳnh và Trung Kiên các thứ nó sẽ tốt hơn không.
Trung Kiên đã gửi địa điểm cho bố nó cứ theo map là đi đúng đến nơi luôn.
Phòng của nó không phải là chung cư cao cấp cư của Duy Dương nhưng cũng xem là phòng khá được, vì mẹ cứ sợ nó với Quỳnh con gái ở mấy nơi khác sẽ nguy hiểm nên thôi tốn kém một chút cũng không sao, thuê một phòng ở nơi an ninh khá tốt và phòng khá xịn, nó cũng ưng. Nó chỉ buồn một thứ là từ nay nó sẽ phải tự giặt quần áo lấy, không có máy giặt đâu.
Sau khi đã yên tâm mọi thứ thì bố nó với bố Quỳnh đi về, từ đây về tới nhà cũng 4 tiếng đồng hồ cơ, cho bố về không lại tối mất. May là có Trung Kiên với Quỳnh không thì không biết nó sẽ khóc như nào nữa
Điều đầu tiên nó bắt tay vào làm đấy là dọn dẹp và sắp xếp bao nhiêu thứ vào phòng, đang yên được lúc thì mẹ gọi, vừa nghe máy nó lại khóc tiếp, chẳng hiểu sao chẳng nói câu nào chỉ ngồi khóc,
Không biết sao, chắc Trung Kiên gọi nên Duy Dương qua, đúng lúc nó đang khóc òa lên, Trung Kiên với Quỳnh vừa ra ngoài đi mua giấy dán tường với mấy thứ linh tinh nên có mình nó ở phòng
Duy Dương ngơ người vài giây xong thấy nó khóc òa lên thì vội vàng đi dỗ, mà cái tính dở hơi của nó khi càng có người dỗ thì càng khóc lớn hơn ấy
Mẹ tắt máy rồi mà nó vẫn khóc
– Nếu cứ khóc nữa thì làm bạn gái anh này_ Duy Dương trêu nó, đang làm đủ mọi cách cho nó nín mà nó vẫn không nín
Chẳng quan tâm Duy Dương nói gì nó vẫn cứ khóc đấy, đang khóc thì sao mà nín được
– Trời, có nín không đây? Anh chưa bao giờ dỗ con gái khóc cả_ Duy Dương bất lực lắc đầu
– Kệ em đi, em khóc thì kệ em_ Nó vẫn khóc nhưng không quên cãi lại cơ
– Nhưng anh không thích em khóc cơ mà
– Liên quan gì, anh không thích thì kệ anh cơ mà_ Nó vừa khóc vừa nói
– Không nín hôn cho bây giờ
Duy Dương vừa nói xong nó nhìn anh vài giây xong nín hẳn
Định hình sự việc sau vài giây nó quyết định giơ chân đạp Duy Dương một cái làm anh đang ngồi trên ghế cũng bị ngã xuống đất, tội nghiệp thực sự
– Đồ biến thái_ Nó liếc nhìn Duy dương, sao dạo này anh trở nên biến thái như thế nữa
Duy Dương phì cười, đúng là anh chỉ biết cười
– Ai cho anh qua đây mà qua
– Anh qua thăm Quỳnh mà_ Duy Dương chớp chớp mắt làm nó chỉ muốn lao lại đấm cho vài cái bỏ tức
– Quỳnh ra ngoài rồi nên anh cũng ra ngoài luôn đi, đứng đây làm gì
– Ơ em không khóc nữa à?
Nó im vài giây, sao lại thích trêu nó ra làm gì nhỉ
– Đúng là anh muốn chết rồi mà_ Nó tính lao lại đánh Duy Dương, xong đúng là nó làm thật, vừa giơ tay thì bị anh giữ hai tay làm nó chẳng thể làm gì được anh
– Không được hành hung chồng tương lai như thế
– Ai thèm lấy anh_ Nó tỏ ra uất ức, rõ là nó không tài nào vùng ra được, đâu ra cái thứ khỏe như vậy chứ
– Vậy thì xin lỗi anh đi
– Em chẳng làm gì sai, đấy gọi là phòng thân đấy hiểu không?
– Phòng thân? Anh có làm gì em sao? Hay em lại suy nghĩ linh tinh cái gì đấy_ Duy Dương cười cười
Nó á khẩu, không nói lại được câu nào cả
– Sao không nói gì nữa đi
Nó đang tính nói lại gì đấy, đúng lúc Trung Kiên với Quỳnh về, chứng kiến cái cảnh khá là mờ ám giữa hai cái người này, xong hai người kia quay ra một lát rồi lại đi vào
– Xin lỗi, xin lỗi hình như về không đúng lúc rồi
Nó nhăn mặt, rốt cuộc thì họ đang nghĩ cái quái gì đây không biết
Duy Dương chỉ biết cười bỏ tay nó ra
Hai cổ tay nó đỏ ửng cả lên rồi, nó nhăn mặt nhìn Duy Dương
– Cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc
– Gì gì? Thế mày là hoa hay là ngọc ?_ Trung Kiên chống tay nhìn nó
Biết ngay là có ý cà khịa nó mà, được lắm, nó không thèm nói gì cả
– Em mệt lắm em đi ngủ đây, anh với Quỳnh lo mà sắp xếp đồ lại đi_ Nói xong nó một mạch bỏ lên gác ngủ
Nó ưng cái phòng này ghê ấy, đúng giống mấy kiểu phòng trong phim nó hay xem, aiguu nó sẽ biến cái phòng này trở nên lung linh hơn, còn bây giờ nó sẽ đi ngủ, Trung Kiên với Quỳnh muốn sắp xếp thế nào cũng được, rõ là lúc nãy có hứng dọn dẹp giờ hết rồi.