“Ư…” Lúc bị chất thuốc rót vào Dương Sóc buồn bực hừ một tiếng.
Hào quang trong mắt người trung niên kia lập tức càng lớn, sau đó, lão phất tay cho Triệu Tranh lui ra.
Triệu Tranh giống như hoàn toàn thành thói quen, lui sang một bên, cúi thấp đầu để người khác nhìn không rõ nét mặt của y.
“Kỳ tích, thật sự là kỳ tích!” Người trung niên một bên than thở một bên vuốt ve làn da trên cánh tay Dương Sóc.
Mà vừa lúc này, màu sắc ngoài thân Dương Sóc lần nữa biến hóa, vậy mà biến thành màu tím sậm.
Hơn nữa, màu tím sậm kia rất đẹp! Nhìn vào vô cùng đẹp mắt!
Trong mắt người trung niên lóe ra si mê, “Quả nhiên là như vậy, huyết dịch của hắn đã qua cải tạo rồi!”
Triệu Tranh ở một bên ánh mắt có chút lóe lóe. Đã qua cải tạo sao? Trách không được…
“Nếu như có thể đem huyết dịch sau khi cải tạo của hắn dùng ở nơi khác, vậy thì quá tốt rồi!”
Cuồng nhiệt trong mắt người trung niên đã đạt tới mức độ sắp tràn ra ngoài.
“Nói không chừng, nói không chừng…” Không biết nghĩ tới điều gì, lão đi vòng vòng quanh người Dương Sóc.
Mà vừa lúc này, dưới đất bỗng nhiên không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng “két”.
Lập tức, sắc mặt Triệu Tranh cùng người trung niên đều hơi biến đổi.
Sau đó, người trung niên kia lập tức nói, “Có người tiến vào, ta đi xem một chút, cậu ở đây nhìn kỹ người này.”
“Dạ thưa chú.” Triệu Tranh nhanh chóng đáp.
Sau đó, khi trong tầng hầm ngầm chỉ còn lại hai người hắn cùng Dương Sóc, Triệu Tranh chợt nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Quả nhiên là người rất kỳ quái, trách không được Cố Diễm nâng trong lòng bàn
tay như bảo bối.”
Triệu Tranh nhẹ nhàng cười, sau đó vậy mà cúi người hôn một cái lên mặt Dương Sóc.
“Thật sự là hương vị không tệ, thảo nào Cố Diễm lại yêu thích, chỉ tiếc, anh bây giờ là của tôi. Về sau… có thể sẽ không còn được gặp anh ta nữa rồi.”
Nụ cười có chút quái dị, lại dường như rất cảm thán, Triệu Tranh mạnh mẽ kéo Dương Sóc từ trên giường lên.
Thân hình y so với Dương Sóc còn gầy yếu hơn vài phần, hơn nữa y cũng không phải dị năng giả hệ sức mạnh.
Cho nên, cõng Dương Sóc vẫn rất cố hết sức, nhưng trên mặt y lại mang nét cười.
Loại nụ cười này lộ ra trong lòng đất càng quỷ dị thêm hai phần.
Y cõng Dương Sóc lên, sau đó tiến đến trước mặt vách tường ấn một cái nút, lập tức, bức tường kia xuất hiện khe hở.
Sau đó, khe hở càng lúc càng lớn, đến có thể để một người đi qua.
Triệu Tranh cõng Dương Sóc đi vào, sau đó vỗ xuống vách tường.
Vì thế, khe hở kia nhanh chóng khép lại, dưới bóng tối âm u, mặt Triệu Tranh lộ ra vài phần mơ hồ.
Lúc này, ánh mắt Dương Sóc trên lưng Triệu Tranh hơi mở ra, nhưng rất nhanh liền nhắm lại.
Bên kia, trong tay Chu Châu xách theo một kẻ tiến vào, mà kẻ kia chính là người trung niên lúc nãy, sau khi vào bên trong, nhìn thấy gian phòng rỗng tuếch, trên mặt người trung niên vô cùng sợ hãi, “Làm sao có thể! Hắn rõ ràng ở nơi này!”
Chu Châu đạp đối phương một cước, “Người đâu? Ở nơi nào!”
Người trung niên há to miệng, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên sắc mặt cuồng biến, lại sau đó, khóe miệng lão chảy ra máu tươi màu đen, ánh mắt không thể tin trừng lớn.
Mà khi Chu Châu nhìn thấy màu sắc của máu kia liền biết không ổn.
Quả nhiên, sau một khắc, người trung niên kia chết, chết ngay trước mặt hắn!
“Này, ngươi tỉnh cho ta!” Chu Châu phẫn nộ, nhưng vô dụng, người trung niên không còn mở mắt được nữa.
Sắc mặt Hàn Triều cũng không tốt lắm, “Khỉ tức của Dương Sóc ở nơi này rất đậm, vừa mới đây cậu ta khẳng định ở chỗ này, nhất định là ngay trong thời gian ngắn đã xảy ra biến cố.”
Liễu Phi Tuyết quan sát bốn phía, nhặt lên mấy ống tiêm, cánh môi y nhẹ nhàng mím lại.
“Mang về để Cố Diễm cho người xét nghiệm, đoán chừng là dùng trên người Dương Sóc.”
Thần sắc Chu Châu âm trầm lạnh lùng, nhẹ gật đầu, “Chúng ta đi trước đi.”
Hàn Triều chần chờ nói: “Không tiếp tục lần theo dấu vết sao?”
“Về trước đi.” Chu Châu nói, hắn cảm thấy sự tình hôm nay có chút quỷ dị.
Liễu Phi Tuyết cũng đồng ý, “Trước trở về rồi hãy nói.”
Vì vậy, ba người rất nhanh trở về, mà bên này, đại trạch Lý gia cũng loạn rồi.
Trước không đề cập tới Lý Chính cùng Lý Hải Hoa phẫn nộ, chỉ nói bọn người Chu Châu, bọn họ mang theo ống tiêm kia về, sau đó lập tức giao cho Cố Diễm, thần sắc Cố Diễm vô cùng lạnh lẽo, không nói một lời cho người mang ống tiêm đi.
Đêm khuya, khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Cố Diễm mới rút đi biểu tình lạnh lùng.
Người của y thay đổi chút ít, thậm chí giống như không biết bản thân đang làm cái gì.
Y đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh ban đêm bên ngoài, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Đợi đến lúc trên người y càng ngày càng lạnh, sau đó lại hơi nóng, y mới phát hiện, thì ra, trời đã sáng rồi.
Đêm này, người không ngủ có rất nhiều.
Lý gia bên kia đương nhiên không cần phải nói, mà ở một nơi ngoài ngoại ô, còn có một người không ngủ.
Người này chính là Triệu Tranh, sau khi y mang Dương Sóc trở về liền một mực chiếu cố người nọ.
Lúc này trên người Dương Sóc đã không còn màu tím sậm rực rỡ tươi đẹp, làn da hắn rất bình thường, thậm chí so với lúc đầu còn trắng nõn hơn chút ít, có điều, hắn vẫn không tỉnh lại.
Triệu Tranh chăm sóc người ta suốt cả đêm lười biếng ngáp một cái.
“Thật sự mệt mỏi, chậc chậc, Dương Sóc đúng không? Anh phải báo đáp tôi như thế nào mới tốt…”
Dương Sóc chưa tỉnh, đương nhiên không trả lời, Triệu Tranh đứng lên, mở cửa ngoài ra.
“Hôm nay thời tiết thật đúng là không tệ, cũng không biết thời tiết như vậy… sẽ thuận lợi hay không.”
Y nói xong, quay đầu liếc nhìn người trên giường, khóe miệng khẽ cong lên.
“Cố Diễm, mi nói xem, lúc này đây, mi còn có thể đạt được ước muốn giống như lúc trước không? Thật là… quá lâu rồi… thật chờ mong cuộc gặp mặt không lâu sau…”