– Còn gì khúc mắc sao? Không phải đã có bằng chứng đầy đủ rồi à, anh còn việc gì mà không mau kết án.
Cố Đình Vũ không hiểu mọi bằng chứng thu thập được anh đều đã đưa cho Ken, với từng đó bằng chứng đủ để khiến Tô Uyên Linh mục xương trong tù nhưng tại sao Ken còn chưa lập án. Anh ta do dự điều gì.
– Cậu biết rõ mà, cô ta không phải là công dân Mĩ, chúng tôi không thể lập án kết tội cô ta được. Bây giờ chúng tôi bắt buộc phải trả cô ta về nước để cảnh sát bên đó xử lí.
Ken giải thích lí do mình chưa lập án với tội danh của Tô Uyên Linh.
– Nếu lập án chúng tôi chỉ có thể lập án cô ta với tội danh nhập cảnh trái phép. Mà cậu cũng biết với những người nhập cảnh trái phép thì nặng nhất là trục xuất về nước, chúng ta không thể nhúng tay sâu hơn được.
Ken nói thêm.
– Tôi biết rồi, cậu cứ bàn giao cô ta lại cho cảnh sát bên đó, tôi sẽ có cách của mình.
Cố Đình Vũ gật đầu coi như đã biết rồi lại rơi vào trầm tư, bắt đầu những kế hoạch của riêng mình.
Ken không nói gì chỉ nhìn Cố Đình Vũ một cái rồi rời đi. Nhà anh ta và Thẩm gia gọi là có quen biết, nhưng không quá thân. Ken và Cố Đình Vũ quen nhau trên sàn đấu võ, từ đối thủ dần thành bạn bè rồi trở nên thân thiết như anh em trong nhà. Tuy mới quen hai năm nhưng là một cảnh sát Ken rất nhạy bén trong việc nhìn và quan sát một người nên dù quen không lâu nhưng nhìn những việc mà Cố Đình Vũ làm cho Cố Tuyên Nghi và cảnh anh suy sụp, đau khổ ngày Cố Tuyên Nghi kết hôn với Lâm Mặc Phong cũng đủ hiểu Cố Đình Vũ yêu Cố Tuyên Nghi sâu đậm ra sao và vị trí của cô trong lòng anh cũng không hề tầm thường.
Sau khi bàn giao Tô Uyên Linh lại cho cảnh sát trong nước cùng với chứng cứ đầy đủ mà Cố Đình Vũ cung cấp cộng thêm sự nhúng tay của anh Tô Uyên Linh đã lãnh mức án 20 năm tù vì hai tội là gây tai nạn bỏ trốn và bắt cóc.
Một cái kết xứng đáng cho kẻ thủ ác, mong rằng Tô Uyên Linh sẽ chịu cải tạo, thay đổi đợi ngày ra tù làm lại cuộc đời.
…—————-…
Về phía Cố Tuyên Nghi đã một tháng rồi, cô vẫn vậy, vẫn nằm đó không có một chút dấu hiệu tỉnh lại.
Cố Đình Vũ vẫn ở đó, chờ đợi, mong mỏi nhưng rồi lại thất vọng.
Cô nằm đó, mắt nhắm chặt nếu không dựa vào những chỉ số trên đống máy móc lạnh lẽo trong phòng anh cứ ngỡ cô đã mãi mãi rời xa anh.
Bên ngoài cửa phòng bệnh, bóng dáng quen thuộc đứng đó, lặng lẽ đưa mắt nhìn hai người bên trong, thân ảnh người con gái nhỏ nhắn mà anh ngày đêm nhớ mong, đến trong mơ cũng thấy cô, cô vẫn ở đó, vẫn vậy, lặng lẽ nhắm mắt ngủ mặc ngày tháng trôi qua.
– Xin em, làm ơn tỉnh dậy được không, chỉ cần em tỉnh dậy anh sẽ không làm phiền em nữa. Xin em.
Lâm Mặc Phong dựa đầu vào tấm kính nỉ non, anh chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, sợ cô nếu cứ tiếp tục nằm đó sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Anh rất sợ, sợ cô mất cô nhưng lại sợ cô không bao giờ tỉnh lại hơn.
Anh rất muốn vào với cô, thăm cô, trò chuyện với cô, nhìn ngắm khuôn mặt anh ngày đêm kong nhớ nhưng Cố Đình Vũ một bước cũng không để anh đến gần cô. Đứng nhìn qua cửa đã là giới hạn cuối cùng của Cố Đình Vũ.
Không còn cách nào khác, để nhìn thấy cô, gặp được cô nên Lâm Mặc Phong đành chấp nhận.
👍👍👍⬅️⬅️⬅️