“Thì, thì chuyện em kiểm tra thân thể”
“Nếu chỉ kiểm tra thân thể là chuyện rất tốt, sao không thể nói cùng người khác!”
Tô Tiểu Mễ đương nhiên biết tỏng tên kia muốn gì, thân người ngã sầm lên ghế sa lon lăn lộn: “Anh đang châm chọc em, cười nhạo em, Ngôn ~ đừng nói cho người khác biết, nếu không thanh danh cả đời em sẽ hủy trong tay anh”
“Không phải em nhân lúc anh không có ở nhà thì囧囧 chứ? Không ngờ tính dục em lại sung mãn đến vậy”
Nghe lời vu oan kia Tô Tiểu Mễ lăn lộn càng lợi hại hơn: “Anh đang bêu xấu em, chỉ có lần này mà thôi, em có thể thề với trời”
“Thế hôm nay tại sao đột nhiên muốn 囧囧 ”
“Anh đừng dùng lời khó nghe đó nữa, anh cho rằng em muốn sao, ở nhà buồn chán quá em mới ngủ chút ai ngờ nằm mơ” Tô Tiểu Mễ đương nhiên sẽ không nói mình lúc đầu ảo tưởng, kết quả ngủ thiếp đi hồi nào.
“Mộng xuân?”
“Cứ cho là vậy đi” Tô Tiểu Mễ bắt đầu đem từ đầu tới đuôi toàn bộ nói lại với Nghiêm Ngôn. Nghiêm Ngôn càng nghe mặt càng đen, không ngờ hắn ở trong mộng Tô Tiểu Mễ lại biến thành một người buồn cười như thế. Ánh mắt Nghiêm Ngôn lạnh lùng lườm sang Tô Tiểu Mễ: “Còn em là Lãnh hả?”
“Nằm mơ thôi mà, em sao có thể khống chế nó được” Khi đó Tô Tiểu Mễ dường như vẫn còn tỉnh táo, không có dấu hiệu buồn ngủ.
“Lãnh?” Nghiêm Ngôn bám mãi chữ này không tha, trên dưới đánh giá Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ bị ánh mắt Nghiêm Ngôn nhìn đến không được tự nhiên. Tiếp theo hứng lấy một rỗ bom đạn Nghiêm Ngôn quăng tới không đừng tránh né: “Còn có hoa anh đào nữa cơ chứ, còn bộ dạng hiếu học ôm sách, còn có mỹ nữ rất rất rất xinh đẹp, em còn biết từ chối người khác, còn có thể khiến nữ sinh thét chói tai vì em”
“Anh muốn cười nhạo em thì cứ cười đại đi”
“Anh muốn cười nhạo em” Nghiêm Ngôn nói rõ làm Tô Tiểu Mễ giận đến trừng to hai tròng mắt.
“Bất quá mộng em cũng có chỗ rất đúng”
“Thật sao?”
“Thì cái đoạn ở công viên trường học đó, mộng bình thường có thể phản ứng tư tưởng con người ” Nghiêm Ngôn như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm: “Tô Tiểu Mễ, không ngờ em lại cởi mở như vậy”
Nghiêm Ngôn vừa nói xong câu, Tô Tiểu Mễ nắm gối ôm phăng qua người hắn: “Đã nói, đã nói, anh lưu manh”
Nghiêm Ngôn dễ dàng chụp lấy ném trả lại Tô Tiểu Mễ: “Trước kia em còn có tư cách mắng anh lưu manh, hiện tại anh cảm thấy em so với anh còn hạ lưu hơn”
“Em phi! Em phi!” Tô Tiểu Mễ hối hận muốn chết, hối hận ngay cả ruột cũng xanh mét. Tại sao phải nói với Nghiêm Ngôn, đúng là tự mình rước phiền phức, hiện tại ở trong lòng Nghiêm Ngôn hình tượng của cậu đã hạ giá đáng kể.
Tối hôm đó Tô Tiểu Mễ lại nằm mơ vẫn giấc mộng kia, hoa anh đào, Tô Tiểu Mễ ôm quyển sách đi trong sân trường, bị một người đụng ngã, Tô Tiểu Mễ vừa ngẩng đầu vẫn là người nọ nhưng không có nụ cười rạng rỡ như giấc mơ ban sáng mà lạnh lùng trừng Tô Tiểu Mễ: “Còn có hoa anh đào nữa cơ chứ, còn bộ dạng hiếu học ôm sách, còn có mỹ nữ rất rất rất xinh đẹp, em còn biết từ chối người khác, còn có thể khiến nữ sinh thét chói tai vì em”
Tô Tiểu Mễ sắc mặt tái nhợt: “Anh, anh là ai?”
Nghe vậy Nghiêm Ngôn quay lại chào hỏi Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh: “Đem tên nhóc hay giả vờ này đánh một trận” Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh hùng hổ đi tới Tô Tiểu Mễ, ngay lúc đó Nghiêm Ngôn nắm được cằm Tô Tiểu Mễ, nâng cao: “Cậu tên gì nhỉ? Lãnh phải không? Nhớ kỹ tên của tôi là Nghiêm Ngôn, đánh nó thật mạnh cho tôi”
“A ~~~” Tô Tiểu Mễ ngồi bật dậy, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi nhìn quanh bốn phía, sau khi phát hiện mình đang mơ thì thở phào nhẹ nhỏm, may quá chỉ là mộng thôi. Nghiêm Ngôn mở mắt, nhíu mày, hỏi: “Em lại nằm thấy ác mộng?”
Tô Tiểu Mễ nằm xuống ôm chặc cánh tay Nghiêm Ngôn: “Còn không phải do anh hại”
“Có làm gì đâu mà do anh?”
“Anh đúng là ma quỷ trong thế giới của em”
“Hơn nửa đêm vô duyên vô cớ mắng anh, tại sao?”
“Ma quỷ!”
“Em còn mắng ?