Doãn Đình Vân cười khẩy “Ta cũng không có hứng thú với cái mạng của Doãn Duyệt lắm, so với Doãn Duyệt thì ta vạn phần muốn lấy mạng của Doãn Lục Lang hơn, đây chỉ là bước đầu khai chiến của ta!”
Doãn Chí Hiên nhìn Doãn Đình Vân rồi thầm nghĩ “tên cáo già này quả thật rất nham hiểm”.
Doãn Đình Vân cười sâu xa, máu đã bị tiêu hủy cả…Doãn Lục Lang sẽ không trơ mắt đứng nhìn Liễu Hiên đau lòng, đương nhiên là sẽ tình nguyện hiến máu cho ca phẫu thuật này. Nhưng ca phẫu thuật này tuyệt đối sẽ không hề đơn giản, như vậy không phải là cả Doãn Duyệt và Doãn Lục Lang đều rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan rồi sao.
Doãn Đình Vân đang thầm vui, vì chỉ cần thêm vài phút nữa thôi, cả Doãn Lục Lang và Doãn Duyệt đều sẽ không bao giờ được nhìn thấy mặt trời mọc sáng mai.
Doãn Chí Hiên không đoán được tâm tư của Doãn Đình Vân, anh thấy bản thân mình không hiểu gì về Doãn Đình Vân cả, bảo là hai bên cùng hợp tác nhưng Doãn Đình Vân lại xem anh là chân sai vặt thì đúng hơn. Tự đáy lòng Doãn Chí Hiên thấy mình vô cùng ấm ức, nhưng không biết phải làm thế nào được.
Doãn Chí Hiên đứng lên tạm biệt Doãn Đình Vân rồi mang theo sắc mặt âm u ra về. Vừa ra đến cổng quán bar, anh đi thẳng về phía đỗ xe, cảm giác như có ai đó đang đi theo sau lưng mình, Doãn Chí Hiên chợt khựng lại.
‘Là kẻ nào, còn không mau bước ra cho ông!’
Sát Thần từng bước vững chãi bước lên trước mặt Doãn Chí Hiên “là tôi đây Doãn thiếu gia!”
‘Mày…tao nhớ ra rồi, mày chính là cái tên trợ lý phản phúc của tên què kia, còn tưởng là ai’.
Sát Thần nhíu mày, ngần ấy năm anh theo bên cạnh Doãn Lục Lang…tuy là nhiệm vụ mà Doãn Duyệt giao phó cho anh là phải tiêu diệt Doãn Lục Lang và Doãn gia, nhưng đó chỉ là mệnh lệnh…anh là sát thủ do Doãn Duyệt nuôi dưỡng thì đương nhiên phải thực hiện nhiệm vụ và đó chính là điều bắt buộc. Từ trong thâm tâm anh, anh chưa bao giờ không tôn trọng Doãn Lục Lang, hai lần vì nhiệm vụ mà phải ra tay với Doãn Lục Lang đã khiến cho lương tâm anh ray rứt…thậm chí nó trở thành cái gai nhọn nằm trong da thịt anh.
Vừa nãy nghe Doãn Chí Hiên gọi Doãn Lục Lang là tên què, máu giận trong người Sát Thần sôi sục, có thể luộc chín cả con dê.
Bốc…
‘Thằng khốn nạn…mày dám đấm tao’
Sát Thần lạnh lùng lên tiếng “đấm thì đã sao, giết mày tao còn dám…dám nói Doãn gia là tên què…tao sẽ cho tên vô dụng như mày què trước!”
Vừa dứt câu, Sát Thần xông vào đánh Doãn Chí Hiên.
Doãn Chí Hiên cũng nào phải là một người dễ bị ức hiếp, cũng đánh trả liên tục từng đòn.
Cả hai cùng đánh nhau một trận, cuối cùng thì Doãn Chí Hiên bị Sát Thần thâu tóm đẩy lên xe và nhanh chóng lái xe đến bệnh viện nhà họ Bàng. Anh cần phải tìm máu về cứu Doãn Duyệt, mà tên Doãn Chí Hiên này vừa hay là của trời ban…”lấy cạn máu trong người hắn để cứu chủ nhân”.
…—————-…
Tại bệnh viện tư nhân nhà họ Bàng!
Sát Thần mở cửa xe và đạp Doãn Chí Hiên lăn xuống xe…
A…a…
Doãn Chí Hiên đau đớn vì bị ngã từ trên xe xuống…”mày muốn làm gì?”
Sát Thần cười lạnh “Doãn Chí Hiên mày nghe cho rõ đây, tao nhất định sẽ cho mày được gặp mặt tổ tiên nhà họ Doãn sớm thôi! Nhưng trước tiên thì mày phải làm một việc thiện”.