Bốn chữ này, giống như bốn lưỡi dao, đem lửa nóng đâm vào trong lòng Bạch Lạc Nhân.
Hắn đứng ở sảnh công ty, nhìn thang máy, sửng sốt hơn mười giây, liền quay người, bước nhanh ra cửa.
Xe đang ở trên đường, Bạch Lạc Nhân mở cửa xe, mở cửa sổ. Điện thoại rơi ra ngoài, bị vỡ làm năm bảy mảnh, mảnh vỡ bắn vào cửa sổ phát ra tiếng chói tai.
Cố Hải tỉnh dậy, đã là nửa giờ sau đó.
Theo thói quen, với lấy điện thoại xem Bạch Lạc Nhân có gọi tới không, kết quả không thấy điện thoại đâu, liền ra ngoài tìm.
Đông Triệt ngậm thuốc lá, híp mắt chăm chú nhìn tài liệu, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ buồn rầu, giống như thấy được rất nhiều điều bất mãn.
“Diêm Nhã Tĩnh vừa ghé qua sao?” Cố Hải hỏi.
Đông Triệt không ngẩng lên nói: “Vào đây mấy lần đều bị tôi đuổi ra.”
Trong mắt Cố Hải lóe lên vài tia sáng, nụ cười lộ ra vài phần huyền bí.
“Cô ấy có nói gì không?”
“Chỉ có vài việc lặt vặt.” Đông Triệt để tài liệu xuống, xoa xoa ấn đường (phần giữa hai lông mày), “Xã hội bây giờ, người như cô ấy không có nhiều, cậu có phúc mà không biết hưởng!”
Cố Hải ngồi xuống cạnh Đông Triệt, bình thản cầm một điếu thuốc.
“Tôi không thích kiểu người đó.”
“Tôi biết.” Đông Triệt nhàn nhạt nói,
“Cậu thích tác phong phóng khoáng, hoạt bát, cô ấy là con nhà khuê các, không thỏa mãn được thú tính điên cuồng của cậu”.
Cố Hải cười không nói.
Đông Triệt đưa điện thoại cho Cố Hải.
“Sao cậu lại cầm điện thoại của tôi đi?” Cố Hải bực bội.
“Tôi làm cái này là vì cậu, ngộ nhỡ có cô gái nào đó không chịu nổi cô đơn, thừa lúc cậu ngủ liền gọi điện quấy nhiễu.”
Cố Hải cười, đấm một cái vào ót Đông Triệt, “Cậu hóa ra lại rất hiểu tôi.”
Dứt lời, mở lịch sử cuộc gọi, thấy số của Bạch Lạc Nhân, trong nháy mắt nụ cười đóng băng.
“Cậu ấy đã gọi cho tôi?” Cố Hải vội vàng hỏi.
Đông Triệt gật đầu, “Hồi nãy, lúc cậu đang ngủ.”
Cố Hải đột nhiên thay đổi sắc mặt, “Cậu ấy nói sao?”
“Không nói gì, chỉ hỏi cậu đâu.”
“Rồi cậu bảo sao?” Cố Hải căng thẳng.
Đông Triệt lười biếng liếc mắt nhìn Cố Hải, “Tôi bảo cậu đang ngủ.”
Cố Hải nhíu mày, chắc thiếu chút nữa là hai hàng lông mày cũng chồng lên nhau luôn rồi.
Cậu không quan tâm, đùng đùng nổi cáu, lập tức gọi cho Bạch Lạc Nhân, kết quả không tài nào liên lạc được. Thấy lúc đó, cũng có số Nhã Tĩnh gọi tới. Mau chóng tức tốc đứng dậy ra ngoài.
Diêm Nhã Tĩnh cuối cùng cũng thấy Cố Hải, vẻ vui sướng tràn ra khỏi khóe mắt.
Không ngờ, Cố Hải vào đây chỉ lạnh lùng chất vấn.
“Bạch Lạc Nhân có đúng đã tới đây không?”
“Đúng vậy!” Diêm Nhã Tĩnh vẫn hờ hững nói, “Anh đang ngủ, Đông Phó tổng không cho tôi làm phiền, tôi chỉ có thể bảo Bạch Lạc Nhân đi.” Diêm Nhã Tĩnh đặc biệt nhấn mạnh ba tiếng Đông Phó tổng.
Cố Hải không những không trút giận lên Đông Triệt, lại còn lớn tiếng khiển trách Nhã Tĩnh, “Cô làm ăn cái kiểu gì vậy? Liên tiếp hai lần bị cản ở ngoài!! Cậu ta không cho cô làm phiền, cô liền nghe theo sao? Vậy tôi còn cần Phó tổng như cô sao? Thà tôi trực tiếp tự mình làm!”
Diêm Nhã Tĩnh đứng lên, nói với Cố Hải, “Anh bảo tôi phải làm như thế nào? Tôi đến thì bị Đông Triệt cản, tôi gọi điện thì anh ta cầm điện thoại của anh, anh nghĩ tôi muốn nghe theo anh ta sắp đặt sao? Nếu không phải hắn khinh người quá đáng, tôi đã ngồi yên không thèm để ý hay sao?”
Kết quả, sau khi nghe giải thích, Cố Hải còn sắc bén hơn.
“Nếu cô lớn tiếng gọi, tôi đã dậy rồi! Còn gọi điện thoại làm gì?”
Diêm Nhã Tĩnh như muốn khóc đến nơi, từ nhỏ đến lớn đều là đại tiểu thư được cưng chiều, đời này bị chọc tức chỉ do một tay Cố Hải.
“Tùy anh!! Anh nghĩ thế nào cũng được!” Nhã Tĩnh nói.
Cố Hải không nói hai lời, trầm mặt quay đi.
Đông Triệt còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chờ Cố Hải ở phòng làm việc, giọng nói vẫn giữ vẻ trêu đùa, “Không phải cậu tranh thủ cơ hội gần gũi cô ấy đấy chứ? Tại sao lại chủ động chạy đến phòng cô ta vậy?”
Cố Hải định ngay lập tức đi tìm Bạch Lạc Nhân, trở về sẽ tính sổ với Đông Triệt, nhưng nghe xong câu đó, liền bị chọc giận, túm cổ Đông Triệt rống lên, “Cậu vì sao không cho cô ta vào? Vì sao lại ngăn cô ấy?”
Đông Triệt bình tĩnh nói, “Không phải cậu muốn tôi ngăn cô ấy sao?”
Cố Hải yên lặng nhìn Đông Triệt mấy giây, lông mày nhíu lại, ánh mắt bùng lên hai ngọn lửa “Có phải Cố Dương phái cậu qua đây giày vò tôi không hả?”
Nói xong câu đó, phủi áo bỏ đi.
Cố Hải tức tốc lao đến doanh trại, đến ký túc xá của Bạch Lạc Nhân thấy khóa cửa, cậu dùng chìa khóa mở cửa, thấy bên trong trống rỗng, hành lý chăn mền đều đã dọn đi…
Trong lòng Cố Hải bất chợt lo lắng, đi ra phòng thường trực, người sĩ quan ở đó nói với Cố Hải, “Đã đi được nửa giờ rồi, chiếc xe kia là xe cuối cùng, anh đến sớm một chút biết đâu đã có thể gặp rồi!”
Khỏi phải nói trong lòng Cố Hải khó chịu tới mức nào.
Bạch Lạc Nhân muốn đến gặp mặt một lần, vội vã đến công ty Cố Hải, rút cuộc đến nơi lại nghe nói hắn đang bận ngủ, điện thoại cũng là người khác nghe…
Cố Hải đều có thể tưởng tượng ra, dáng bộ lúc rời đi của Bạch Lạc Nhân, cậu hiểu quá rõ Bạch Lạc Nhân nên có thể phác họa ngay biểu cảm của Bạch Lạc Nhân lúc đó.
Quay trở lại ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, trước mắt vẫn là hình ảnh tối hôm qua còn ở bên nhau.
Dưới giường vẫn còn một thùng sách được sắp xếp gọn gàng, bên trên đều có dấu tay của Bạch Lạc Nhân.
Cứ như vậy mà đi, một lần cuối cũng chưa gặp, một bữa cơm cũng chưa cùng ăn, lời phàn nàn cuối cùng cũng chưa nghe thấy… Cứ như vậy mà đi. Lần này lại đi những một tháng, một tháng phải ngủ trong ổ chăn lạnh lẽo, một tháng phải ăn cơm không hợp khẩu vị, một tháng phải tập luyện đến đêm khuya, mệt mỏi đến thở cũng khó khăn, vậy mà muốn tìm một người để nói ra cũng không thể…