Lưu Dụ vươn mình đứng dậy, sát cơ bừng lên trong mắt, nói: “Lần này ta đúng là mèo già bị vặt râu, còn chưa biết ăn nói thế nào với Yến lão đại đây. Thiên Thiên yên lòng đi, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, tiểu tặc trộm vàng nhất định sẽ bị trừng phạt”.
Bàng Nghĩa cũng vùng dậy, đang định nói gì, Tiểu Thi ở bên ngoài ngạc nhiên và vui mừng nói to: “Tiểu thư mau tới coi, lại có người mang quà biếu đến!”.
“Yến huynh xin mời đặt tiền!”.
Dân chúng xung quanh im phăng phắc nhìn vào mặt Yến Phi, chờ coi quyết định của chàng.
Cao Ngạn thì lòng bàn tay đẫm mồ hôi, bao thẻ lớn trong lòng thắng được không dễ, tuy nói là Kỷ Thiên Thiên có tài lực làm hậu thuẫn, một ván mà thua sạch quả là vô cùng oan uổng. Không phải hắn không tin vào Yến Phi, mà vì đối phương là Đổ quốc tung hoành bất bại, Đổ Tiên Trình Thương Cổ, Yến Phi lại là tên lính mới tò te, rất ít kinh nghiệm, ngựa què cẳng trước chẳng có gì là lạ.
Ánh mắt Yến Phi tiếp xúc với nhãn thần Trình Thương Cổ, người này là một phát hiện mới của chàng bên cạnh Trác Cuồng Sinh, cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ như lão Trác. Trình Thương Cổ rõ ràng võ công không dưới Chúc lão đại.
Ở các cửa khác trên bàn, không còn người nào chơi gì nữa, cuộc chơi này đã là Trình Thương Cổ và Yến Phi giao phong, ai dám chen tay vào nữa?
Súc sắc trong chung vang lên tiếng đinh đang không dứt, cả sáu con giống như một lũ trẻ tinh nghịch không ngừng quậy phá, cứ nhảy nhót xô đẩy lẫn nhau, thể hiện kỹ thuật lắc chung kỳ tuyệt của Trình Thương Cổ.
Yến Phi bề ngoài thung dung, bên trong ngầm đề khởi linh giác lên đến cực điểm, tạo thành cảm giác thần thông quảng đại, không gì bỏ sót, không gì không hay. Động lực đặt vào súc sắc từ mạnh thành yếu, rồi mau chóng chậm lại, trong niềm mong đợi của mọi người, rốt cuộc cũng dừng lại.
Súc sắc đảo lộn, lập thành mê cung, ai có thể phá giải điểm số, lập tức trở thành người thắng cuộc.
Yến Phi có cảm giác lạ, ngấm ngầm nhận thấy có một con súc sắc có vấn đề, nhưng cũng không có cách nào lôi nó ra, đành kêu lớn: “Hai mươi mốt điểm!”.
Cao Ngạn như phụng vương mệnh, lập tức bê tất cả đám thẻ đặt vào cửa hai mươi mốt điểm, hắn ngược lại lại có cảm giác trút được một gánh nặng, dù gì thì thắng thua cũng đã định.
Trình Thương Cổ xướng to: “Mở chung!”.
Hai tay nhanh như chớp đặt lên chung.
Cảm giác không thỏa đáng của Yến Phi càng thêm mãnh liệt, hữu thủ Trình Thương Cổ ám tàng chân kình, viên súc sắc có vấn đề bị song thủ của hắn lôi kéo từ bên ngoài đổ nghiêng đi làm thay đổi điểm số ban đầu.
Yến Phi thầm kêu bất diệu, nhưng đã không kịp làm gì để cải biến hiện thực tàn khốc của canh bạc này.
Chung mở.
Chúng nhân đồng thanh hét lớn.
Cao Ngạn thì kêu thất thanh: “Mẹ tôi ơi!”.
Trình Thương Cổ với thái độ kẻ thắng nhìn chằm chằm vào Yến Phi, mỉm cười nói: “Là hai mươi lăm điểm, đa tạ Yến huynh nhường cho”.
Yến Phi thầm than, nhưng cũng không thể không bội phục thủ pháp cao minh của Trình Thương Cổ, chàng đã cảm ứng được viên súc sắc đó có điều cổ quái, là vì dư lực vẫn còn, ám tàng âm kình, tuy là còn rất ít, nhưng bị dương kình từ tay Trình Thương Cổ tác động, âm dương hút lẫn nhau, vừa đủ lực làm súc sắc đổ nghiêng, hại chàng thua mất ván quyết định này.
Nhược bằng đánh thêm ván nữa, chàng khẳng định tất thắng, nhân vì chàng có thể ngăn cản dị biến phát sinh lúc tối hậu, đáng tiếc lại không còn đồng vốn nào để tiếp tục. Yến Phi ung dung cười nói: “Trình huynh cao minh, đêm mai tiểu đệ lại tới lãnh giáo thêm một phen”.
Trình Thương Cổ cười lớn: “Yến huynh nguyên lai cũng có bản sắc con bạc, tệ trường luôn luôn hoan nghênh”.
Mọi người đều nghe ra hắn ngầm chế giễu Yến Phi thua không chịu nhận, lại trở nên yên lặng coi Yến Phi phản ứng ra sao.
Yến Phi cười ha hả, kéo Cao Ngạn đi ra.
Kỷ Thiên Thiên mở to mắt nhìn mười tám chiếc đèn kéo quân quây thành một vòng tròn lớn trên khu đất trống trước lều trướng, vừa được đốt lên, ngọn lửa dần dần tạo thành động lực.
Nàng đang ngắm đèn, tiểu tử bán đèn thì đang ngắm nàng, ánh sáng rực rỡ chập chờn biến hóa, rọi xuống thân hình mọi người và đám lều trướng, hình bóng lay động như mộng như ảo.
Tiểu Thi phấn khởi đến bên Kỷ Thiên Thiên nói: “Thật là quá đẹp mắt!”.
Lưu Dụ và Bàng Nghĩa theo Kỷ Thiên Thiên ra ngoài người nọ nhìn người kia, thủ pháp của những kẻ theo đuổi Kỷ Thiên Thiên quả là vô cùng phong phú, không biết đến khi nào mới ngưng.
Bàng Nghĩa nói to: “Không phải là cái gì đấy Biên Hoang công tử sai ngươi mang tới chứ?”.
Tiểu tử bán đèn không biết là Bàng Nghĩa hỏi gã, vẫn ngơ ngẩn nhìn Kỷ Thiên Thiên, tuy nàng đã cải nam trang nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Kỷ Thiên Thiên tựa hồ quên hết mọi sự, hớn hở nói: “Ngươi không nghe thấy Bàng lão bản nói hay sao? Rốt cuộc là ai nhờ tiểu ca mang đèn lại đây?”.
Gã bán đèn giật mình nói: “Tiểu nhân là Tra Trọng Tín, tiểu thư kêu Tiểu Tra là được rồi. Mười tám cây đèn này do tiểu nhân tự mình chế tác, là do vị hảo hán tài giỏi nhất Biên Hoang Tập Yến Phi sai tiểu nhân đưa tới”.
Chúng nhân nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, gã Yến Phi xưa nay luôn coi nhẹ thế tình, đạm bạc mọi sự, sao cuối cùng cũng rơi vào cái khuôn sáo này?
Tiểu Thi nhảy tưng tưng nói: “Thì ra là Yến công tử”.
Thân hình mảnh dẻ của Kỷ Thiên Thiên chợt run lên, khuôn mặt kiều diễm lộ thần sắc vừa kinh ngạc vừa vui sướng không giấu được, khẽ hô lên một tiếng “a”!
Lưu Dụ lập tức cảm thấy nhẹ nhàng, nếu như có người chinh phục được Kỷ Thiên Thiên, người mà gã chịu nhất chỉ có Yến Phi, vì Yến Phi vừa là chiến hữu tốt nhất của gã, vừa là tri giao của gã. Nhưng cũng ngấm ngầm phát hiện lần này cách làm vui lòng Kỷ Thiên Thiên không hợp với tính cách của Yến Phi, không giống với tác phong xưa nay của chàng.
Bàng Nghĩa nghe đến tên Yến Phi tinh thần cũng chấn động, Yến Phi chịu cùng tranh đoạt Kỷ Thiên Thiên với đám Biên Hoang công tử, Mộ Dung Chiến, đối với y tự nhiên là tin mừng rất lớn, bèn nói lớn: “Các anh em, giúp ta mang đèn treo khắp các lều trướng”.
Mọi người lập tức reo hò, y lời tiến hành.
Kỷ Thiên Thiên tựa như miễn cưỡng tỉnh mộng, vui vẻ nói: “Tiểu Thi còn không mau thưởng cho Tiểu Tra!”.
Rồi kéo Tiểu Thi lại.
Bàng Nghĩa và Lưu Dụ đương nhiên minh bạch Kỷ Thiên Thiên lời nói ra khỏi miệng mới nhớ mình đã biến thành kẻ khốn quẫn, chỉ hận bọn họ cũng là kẻ cùng quẫn, không cách nào giúp được.
May sao Tra Trọng Tín vội vã lắc đầu xua tay nói: “Tiểu thư chớ làm tiểu nhân phải tổn thọ, thù lao bán hàng đã hết sức trọng hậu rồi, tiểu nhân xin cáo lui!”.
Tra Trọng Tín đi rồi, Kỷ Thiên Thiên vẫn ngẩn ngơ đứng ngoài trướng, hai mắt sáng rực. Lưu Dụ ho khan một tiếng nói: “Bây giờ chúng ta lên đường đi dạo chợ đêm có nên chăng?”.
Kỷ Thiên Thiên nhắm mắt, hít một hơi thở sâu nói: “Đêm nay không cần làm phiền các vị vất vả, Thiên Thiên muốn đợi Yến Phi trở về để y đưa nô gia đi coi nơi hấp dẫn nhất của Biên Hoang Tập”.
Yến Phi và Cao Ngạn rời khỏi Dạ Oa Tử, theo đường phố đông trở về. Đường về vắng vẻ, trời mát lạnh, các hàng quán đèn lửa mập mờ. Tình trạng này là bình thường, ban ngày thuộc về ngoài Oa, đêm tối dành cho trong Oa, trời vừa tối dân phố đã kéo hết tới Dạ Oa Tử.
Yến Phi thấy Cao Ngạn không hề oán thán chàng chút nào, liền hỏi: “Ta thua mất hết cả tiền bạc của ngươi, vì sao không thấy ngươi bực tức gì với ta vậy?”.
Cao Ngạn vui vẻ nói: “Mọi người là huynh đệ mà! Huống hồ ngươi đâu có làm sai chuyện gì, thực chất là có thính lực thần kỳ, chỉ vì còn quá non nên mới đấu không lại lão quái. Ha! Có vay có trả là chuyện bình thường, ta phải lập tức mượn Kỷ Thiên Thiên mươi lượng hoàng kim, nếu không mạng lưới tình báo của ta vỡ mất, sao còn làm thủ tịch phong môi được nữa”.
Lại nói: “Ngươi nói ngày mai lại đến chơi một ván nữa với Trình lão quái, rốt cuộc là vì sĩ diện hay là đã có tính toán rồi?”.
Yến Phi điềm đạm nói: “Trước mặt ngần ấy người mà có thể nói chơi được sao? Thiên Thiên có bao nhiêu ta sẽ mượn nàng bấy nhiêu, bằng một canh bạc sẽ đánh cho Hoàng Kim Oa chổng bốn vó lên trời, đóng cửa cho sớm”.
Cao Ngạn kinh hãi: “Đừng làm ta sợ! Hiện tại bọn ta đều ăn nhờ cơm Thiên Thiên, trùng kiến Đệ Nhất lâu bao nhiêu kinh phí cũng trông vào nàng, xa điếm của lão Bàng đều là mua chịu, hiện giờ trả lãi trả gốc còn chưa xong, nếu ngươi thua nốt trận này, bọn ta chẳng phải đều uống gió trừ bữa sao?”.
Yến Phi mỉm cười: “Yên tâm! Ta vừa học hết bài thầy! Ngày mai sẽ khiến Trình lão quái bài danh đổ giới, không thể khác được!”.
Cao Ngạn cười khổ: “Không phải là ngươi bị lời nguyền của Trình lão quái, biến thành con bạc suốt ngày mơ đến chuyện gỡ gạc chứ? Ài! Thật đáng lo lắng!”.
Yến Phi thở dài: “Ta hiện lo lắng nhất là làm sao giải thích chuyện đèn kéo quân với Thiên Thiên đây!”.
Nói đến chuyện này lập tức lại thấy đau đầu.
——-
1 Ngàn vàng mất hết rồi lại có.