Bình nước có ga đã bị bật nắp, nàng bắt đầu rầm rì. Tóm lại là đã vứt bỏ cảm giác xấu hổ, nên cố tình phóng đại, cảm thấy mình biến thành công chúa nằm trên hạt đậu, bị hắn nhéo eo một cái cũng hừ hừ, vô tình cọ vào cánh tay cũng hừ hừ, quần áo sau lưng cộm vào người cũng hừ hừ.
Lăng Diệu Diệu nhìn hắn bị kích động như dã thú sắp mất khống chế, nhưng lại sợ làm đau nàng mà ra sức kiềm chế chính mình, tay chân luống cuống, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ ửng, trong lòng nàng vui sướng khi người gặp họa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e sống lưng hắn như là đang vuốt lông thú cưng.
Mộ Thanh cảm thấy người trong lòng thật sự biến thành một đám mây, mềm như bông, nóng hầm hập, lại còn có thể phát ra âm thanh mỹ diệu, làm hắn hận không thể bóp nát nàng nhét vào trong ngực, nhưng lại sợ nàng sẽ thật sự tan biến, nên đành phải phải cẩn thận nâng niu bằng cả hai tay.
Không chịu nổi thì hôn một chút, li3m một chút, sau đó lại đặt xuống, trân quý cất giữ.
———-
“Đó là một bé trai, đường nét giống hệt Mộ Dung, xinh đẹp kháu khỉnh, nhưng mặt mũi lại giống phụ thân hắn.”
“Mộ Dung cùng hài tử bắt đầu một cuộc sống khó khăn ở thị trấn. Lúc đầu, hàng xóm láng giềng rất quan tâm nàng, nhưng sau một thời gian dài, trong nhà không có đàn ông làm trụ, dung mạo của Mộ Dung cuối cùng đã mang đến tai họa.”
“Ban đầu chỉ là một vài người hàng xóm độc thân có ý đồ với nàng, sau khi bị nàng nghiêm khắc cự tuyệt, mắng mỏ vài câu, bọn họ còn giữ thể diện, liên tục xin lỗi sau đó rút lui.”
“Dần dần, khi phát hiện mẹ con họ cô nhi quả phụ không hề có sức phản kháng, có rất nhiều kẻ côn đồ lưu manh, say rượu cờ bạc đến chọc phá. Khóa trong nhà Mộ Dung ngày nào cũng bị những người khác nhau cạy ra. Mộ Dung lo lắng hãi hùng, mỗi ngày nắm một cây gậy dài, ăn mặc kín mít ngồi ở cửa sân, không đêm nào dám ngủ yên.”
“Những người phụ nữ hàng xóm ban đầu còn đồng tình với nàng, lâu dần cũng nghi ngờ nàng. Trong thị trấn bắt đầu có lời đồn, nói nàng lả lơi ong bướm, thông dâm với đàn ông bên ngoài cho nên mới bị phu quân bỏ rơi, là dâm phụ không ai thèm. Cái danh này vừa xuất hiện, cuộc sống của Mộ Dung càng trở nên khó khăn, mấy lần suýt nữa bị ức hiếp, nàng vùng vẫy gào thét lúc nửa đêm, nhưng cũng không ai tới cứu nàng. Đứa trẻ sơ sinh bên cạnh khóc ầm ĩ khiến đàn chó ngoài sân cũng sủa như điên. Kẻ gây rối chột dạ, sợ tới mức vừa lăn vừa bò chạy trốn, nàng mới thoát được một kiếp nạn.”
“Mộ Dung quyết định ôm con rời khỏi Vô Phương trấn, trở về quê hương. Nhưng đường đi còn dài, nàng đi đến đâu cũng không thể sống yên. Cho dù nàng dùng khăn che mặt, mang theo dao găm, một người phụ nữ yểu điệu một mình mang theo một đứa trẻ sơ sinh, cũng không thoát khỏi những ánh mắt thèm muốn.”
“Trên xe và thuyền, có rất nhiều kẻ xấu trà trộn. Trên thuyền, có một đám ác phỉ nhắm vào Mộ Dung. Sau đó, vào một đêm, bọn họ phân công hợp tác, cướp đi đứa bé trong lòng Mộ Dung, buộc nàng phải khuất phục, nếu không sẽ bóp ch3t hài tử và ném xuống sông. Vì con, Mộ Dung bất đắc dĩ phải ngậm nước mắt đồng ý. Đang làm được một nửa, trên thuyền bỗng có tiếng bước chân hỗn loạn, có hai người đi ngang qua hành lang, nói chuyện ầm ĩ, đang nói về Triệu công tử đến từ Trường An, cưỡi ngựa lớn cưới tân nương.”
“Mộ Dung nghe thấy, vạn niệm câu hôi*, trong phút chốc trời đất dường như thất sắc.”
*mọi hy vọng đều hóa thành cát bụi.
“Bỗng nhiên đứa bé tỉnh mộng và khóc lớn. Bọn thổ phỉ bị hắn quấy rầy chuyện tốt, định vi phạm lời hứa, bóp ch3t hắn, không biết có phải làm việc ác khiến ông trời tức giận…”
Ông lão vươn đầu ngón tay chỉ vào đỉnh đầu, trợn to hai mắt: “Đột nhiên có ánh sáng đỏ bùng lên, bốn người đồng thời ngã xuống, chết ngay lập tức.”
Dưới đài lặng ngắt như tờ.
“Mộ Dung sửa sang lại quần áo, bò dậy bế hài tử lên nhìn xem, không biết phát hiện cái gì, cùng ngày lập tức trở về Vô Phương trấn.”
Khán giả phía dưới xôn xao, không ngừng xì xào bàn tán: “Làm sao vậy…”
“Không biết nữa…”
“Mộ Dung ôm con suốt đêm trở về Vô Phương trấn, đi tìm lão bản của Hoa Chiết, Lựu Nương.”
“Lựu Nương là ai? Tần lâu Sở quán ở Vô Phương trấn, nổi tiếng nhất là Hoa Chiết. Các cô nương ở Hoa Chiết đều là tuyệt sắc giai nhân, tinh thông cầm kỳ thư họa, vừa có sắc lại vừa có tài, thu hút vô số quan lại quý tộc từ xa tìm đến phong lưu. Lựu Nương chính là tú bà ở đó. Khi Mộ Dung còn trẻ từng quen biết với Lựu Nương, hiện giờ nàng cùng đường, đành đến cậy nhờ nàng ta.”
“Khi Lựu Nương gặp Mộ Dung, kiến nghị đầu tiên mà nàng ta đưa ra là bảo nàng dìm chết đứa trẻ còn trong tã lót.”
Mộ Dao giật mình, nhìn nhau với Liễu Phất Y.
“Vì sao vậy…” Phía sau có người nhỏ giọng hỏi.
Người cùng bàn gõ nhẹ cái đ ĩa, cười nói: “Đơn giản thôi, một mình nàng thì còn được săn đón, mang theo một đứa con chồng trước là thế nào chứ?”
“Mộ Dung không muốn bỏ con, buồn bã chia tay với Lựu Nương. Nhưng khi nàng về đến nhà, mấy kẻ du côn trong làng như sài lang hổ báo rình rập, Mộ Dung sống vô cùng khó khăn, mưu sinh cũng trở thành vấn đề. Triệu công tử đã tái giá, nàng đã tuyệt vọng với đàn ông. Nàng nghĩ so với việc sống như tra tấn thế này, thà rằng đổi lấy cuộc sống cẩm y ngọc thực, nuôi lớn hài tử cho tốt. Cho nên nàng lại đi tìm Lựu Nương, đồng ý bán mình, chỉ cầu một chỗ nương thân.”
“Ôi…” Khán giả nước mắt rưng rưng, thở dài liên tục.
“Lựu Nương vô cùng cẩn thận trong việc này. Thứ nhất, với nhan sắc tuyệt trần của Mộ Dung, nhất định là sẽ đẹp áp đảo hoa thơm cỏ lạ, vượt qua tất cả các cô nương ở Hoa Chiết. Thứ hai, Mộ Dung ít nhiều cũng có giao tình với nàng ta, nàng ta cũng không muốn bạc đãi Mộ Dung.”
“Vì thế, Lựu Nương không viết tên Mộ Dung lên thẻ bài, cũng không đặt tên hoa cho nàng. Thay vào đó, để nàng ở tầng ba xa hoa nhất Đông Noãn Các, cẩm y ngọc thực cung phụng nàng, là Mộ Dung tự đặt cho mình một cái tên, dùng nó để vạch rõ giới hạn với quá khứ, gọi là “Dung Nương”.”
Mộ Dao nghe vậy, đột nhiên nhăn mày: “Dung Nương?”
Liễu Phất Y kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”
“Dung Nương, Dung Nương…” Nàng lầm bầm nhắc lại, lắc đầu, lâm vào trầm tư: “Không có gì…”
“Dung Nương tiếp khách, chỉ tiếp vương công quý tộc, người có địa vị cao và cần có cả tài lẫn tướng mới có vinh hạnh cùng nàng xuân phong nhất độ. Lựu Nương cảm thấy như vậy là đã chiếu cố Dung Nương. Mặc dù lưu lạc phong trần, Dung Nương cũng là nữ tử được mọi người ngước nhìn.”
“Chỉ có một điều không ổn là con của Dung Nương. Nuôi một bé trai ở kỹ quán có nhiều điều bất tiện, trước bốn tuổi hắn còn có thể ở với mẹ hàng ngày, khi Dung Nương tiếp khách thì nhờ các tỷ muội chăm sóc. Nhưng sau bốn tuổi, hắn không thể suốt ngày ở Hoa Chiết, Dung Nương đành phải cho hắn chút tiền, dặn dò hắn sau khi mặt trời lặn thì ra ngoài đi dạo, quá nửa đêm lại yên lặng vào bằng cửa sau, ngủ trong căn phòng nhỏ, không được làm phiền những vị khách khác.”
“Dung Nương sống ở Hoa Chiết bảy năm, người gặp qua nàng, đều say sửa bàn tán về dung mạo của nàng, nhưng đáng tiếc khuôn mặt tự nhiên của nàng đã bị lớp trang điểm đậm che giấu, không thể lộ ra với thế gian.”
“Bảy năm, dung mạo của Dung Nương vẫn xinh đẹp như trước, dường như không bị thời gian ảnh hưởng, cũng không nhiễm phong trần, danh tiếng của nàng trong giới quyền quý ngày càng vang xa. Năm đó, nghe nói cả tiên đế bệ hạ cũng bị kinh động, mượn cớ cải trang vi hành để gặp Dung Nương một lần.”
“Ồ…” Phía dưới có người xuýt xoa.
“Thấy Dung Nương, Bệ hạ rất thích, màn đêm buông xuống bèn ngủ lại Hoa Chiết, sau đó điên loan đảo phượng…
Ông ta dừng một chút, mọi người đều căng thẳng: “Không biết vì sao buổi tối hôm đó, đứa con trai bảy tuổi của Dung Nương bỗng vi phạm lời dặn của mẫu thân, hốt hoảng chạy về Hoa Chiết, xông vào phòng, nhìn thấy mẫu thân và người đàn ông khác đang gi@o hoan…”
“Bệ hạ đột nhiên bị quấy nhiễu, trong lúc hoảng loạn đã dùng chén trà ném hắn, không biết có phải đứa trẻ quá sợ hãi hay không mà cứ quỳ trên đất không chịu đi, giằng co một hồi, kinh động đến Lựu Nương.”
“Bệ hạ vốn tới tìm hoan mua vui, Tần lâu Sở quán hàng đêm sênh ca, vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện, thiên hạ giai lệ ai dám không vui vẻ đón nhận trước mặt thiên tử? Nhưng đứa trẻ kia dùng ánh mắt mắt thù hận nhìn chằm chằm ông ta, như thể ông ta cường đoạt dân nữ, làm nhục mẹ người ta vậy. Hoàng đế trong lòng khó chịu, nổi trận lôi đình, phất tay áo bỏ đi. Lựu Nương ra sức cầu xin, Hoa Chiết mới may mắn thoát nạn, sau đó đành phải tuân theo chỉ thị của Bệ hạ đuổi Dung Nương ra khỏi Hoa Chiết, trả tự do cho nàng.”
“Nhưng Hoa Chiết mới là nơi che chở Dung Nương, tự do đối với nàng ngược lại là tai họa. Nàng ôm con quỳ trước cửa ba ngày ba đêm, Lựu Nương cũng không chịu đồng ý lại thu nhận nàng.”
“Ai…” Trong đại sảnh chỉ còn lại từng tiếng thở dài.
“Vì thế, Mộ Dung đành phải mang theo hài tử rời khỏi Vô Phương trấn. Không ai biết bọn họ đi đâu, chỉ nghe nói có người từng gặp nàng ở Trường An, cũng không biết sau đó Dung Nương có gặp kẻ xấu nữa hay không.”
“Dung Nương giống như sương mù ở Vô Phương trấn, biến mất sau hừng đông, như chưa bao giờ xuất hiện tại nơi đây.”
– ———
Lăng Diệu Diệu kéo chăn quấn lên cổ, đem chính mình bọc thành một con tằm, lăn đến mép giường.
Màn đêm buông xuống, trong màn chẳng mấy chốc đã tối om, hắn đang ở bên ngoài thắp nến.
Nghe nói đám con trai sau khi kết thúc, phần lớn đều không có hứng thú vỗ về an ủi, cho nên tranh thủ lúc hắn dậy châm nến, nàng tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, chuẩn bị yên ổn ngủ trước.
Mộ Thanh xoay người lại, thò tay vào trong chăn, nắm lấy mắt cá chân nàng, kéo nàng ra khỏi chăn.
“Làm gì…” Nàng hốt hoảng trở mình.
Trên người hắn khoác quần áo, lông mi dưới ánh đèn chiếu lên một chút ánh sáng nhạt, cúi đầu hôn cẳng chân trần của nàng, ánh sáng dịu dàng phác họa ra hình dáng sợi tóc hắn, quả thực đẹp như một bức tranh của họa sĩ nổi tiếng.
Lăng Diệu Diệu đỏ mặt rút chân lại, muốn mau chóng phá hủy loại mỹ cảm thành kính quỷ dị này, hắn lại đột nhiên hôn lên mu bàn chân nàng.
Một cảm giác như điện giật dọc theo mu bàn chân chạy về phía trước, nàng khẽ hừ một tiếng, hắn nôn nóng khó nhịn cúi xuống chặn lại nàng, hai tay nâng lên mặt nàng.
Lăng Diệu Diệu lập tức nhanh nhẹn đè lại môi hắn, vẻ mặt như đưa đám. Hôn mu bàn chân xong lại hôn mặt, thứ tự gì vậy…
“Ngủ đi, đừng lăn lộn nữa.” Nàng chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên phát hiện toàn bộ khí chất trên người hắn đều trở nên khác thường.
Đuôi lông mày và khóe mắt hắn mang diễm sắc, môi đỏ bừng, đôi mắt như thủy ngân đen lấp lánh ánh nước, cực kỳ quyến rũ mê người, như muốn dụ dỗ người âu yếm.
Đây đúng là… đúng là… mặt hàm xuân sắc trong truyền thuyết sao?
Cảm giác hoang đường này khiến nàng có chút mê mang, vừa rồi bị ngủ rốt cuộc là ai?
Nàng lùi người về phía sau, đau đớn trên người kéo nàng về hiện thực, nàng đẩy hắn xuống, kéo chăn che hắn lại, giả vờ hung dữ nói: “Mau ngủ.”
Thiếu niên chớp mắt, vô tội ngoan ngoãn nhìn nàng, sườn mặt nhìn nghiêng cực kỳ đẹp.
Nàng giật mình, bỗng nhiên nhớ tới lời ông lão kể chuyện miêu tả Mộ Dung.
“Đạo lý đối nhân xử thế, đa phần nàng đều không hiểu, hắn chậm rãi dạy nàng từng cái, giống như điểm thêm đôi mắt sáng ngời cho bức tranh mỹ nhân còn dang dở.”
“Trải qua một đoạn thời gian ngọt ngào như mật, Mộ Dung càng thêm xinh đẹp kinh người.”
Nàng quay đầu, cẩn thận quan sát gương mặt Mộ Thanh dưới ánh đèn tối tăm, thật sự kinh ngạc phát hiện mặt mày, chóp mũi, môi và thậm chí cả thần thái trong mắt hắn đều giống như một viên ngọc thô được mài giũa dần dần sáng lên, ngày càng để lộ màu sắc quyến rũ chưa từng thấy trước đây.
Lăng Diệu Diệu tim đập hụt một nhịp, trong lòng bỗng cảm thấy khổ sở vô cớ, nàng chậm rãi chui vào trong ngực hắn, duỗi tay lấy ôm hắn.
Đây là lần đầu tiên Diệu Diệu chủ động ôm hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệu Diệu: Người bên cạnh ngay cả heo chạy cũng chưa từng thấy.
Mộ Thanh: Đã thử qua. (nhỏ giọng khoe khoang)
Thủy quỷ: Đủ rồi, đủ rồi. Chết rồi còn phải chịu loại tra tấn này.
———-