– Mấy năm nay thu hoạch không tốt, căn nhàcũng đã để cho tiểu tử mới cưới vợ của chúng ta dùng, nơi này của ngươiđể không, cho nên chúng ta mới đến ở…
Lý thẩm gắp thức ăn cho Mạnh Hạo, vẻ mặt hòa ái nói.
– Mấy năm nay ngươi đi đâu, ta với thúc ngươi đi tìm khắp nơi, mà không thể nào tìm được.
Mạnh Hạo nghe được những lời này, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp vôcùng, chỉ nói bản thân ra ngoài học nghệ, cũng không nói tỉ mỉ, tới khiăn xong bữa cơm, hắn mới đứng dậy cúi đầu thật sâu với hai người.
– Lý thúc, Lý thẩm, căn tổ phòng này ta muốn mua lại, dù sao thì cũnglà do cha mẹ ta để lại cho ta, đây là ngân lượng, hai vị trước cứ ở lạigiúp ta trông coi một chút…
Mạnh Hạo lấy ngân lượng từ trong ngực ra, đặt sang một bên.
– Việc này…
Lý thúc chần chờ một lúc, sau đó nhìn vợ mình, Lý thẩm hơi trầm mặc, rồi cuối cùng gật đầu một cái…
– Ngươi nói cũng đúng, đây là cha mẹ để lại cho ngươi, căn phòng này sẽ trả lại cho ngươi. Nhưng Lý thúc với ta cũng lớn tuổi rồi, ngươi đã nói rồi thì chúng cũng sẽ ở lại.
– Ngân lượng thì cũng thôi đi,chúng ta cũng nhìn ngươi lớn lên, coi ngươi như là con mình, sao có thểlấy ngân lượng của ngươi chứ.
Lý thẩm lại lấy ngân lượng đặt lên tay Mạnh Hạo, quyết đoán nói.
Mạnh Hạo trầm mặc,sau đó ôm quyền, cúi người thật sâu.
Hắn không có ở lại nơi này, mà chỉ lấy đi vài vật trong trí nhớ, rồiđêm khuya từ biệt đôi phu thê, xoay người đi vào trong đêm đen, ngânlượng thì hắn cũng không mang đi, mà để lại trên giường.
Trong một khách điếm ở huyện Vân Kiệt, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trêngiường, đưa mắt nhìn ra bầu trời, lúc sau than nhẹ một tiếng.
– Ta đã không còn là phàm nhân, nhưng lại không thể chặt đứt duyên trần, nếu trảm không nổi, thì đành lưu lại vậy…
Mạnh Hạo lại im lặng, sau đó nhắm nghiền hai mắt lại.
Buổi sáng sớm, Mạnh Hạo tìm thấy được cửa hàng đồ mộc của Vương gia,nhìn vị Vương bá khuôn mặt đã nhiều nếp nhăn, ngồi đó mà ngẩn người,phía trước mặt lão là một bức tượng điêu khắc bằng gỗ. Đó chính là khắchọa Vương Hữu Tài, có thể thấy bên trong thần sắc của Vương bá, có chứasự bi thương vô bờ.
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn không biết VươngHữu Tài đã chết thật hay chưa, sau khi trở thành đệ tử nội môn, hắn đãđi tìm Tiểu Hổ, tới vách núi mà Vương Hữu Tài trượt chân xuống, khôngtìm thấy được đầu mối gì.
Khẽ cảm thán, rồi hắn đi vào bên trong cửa hàng mộc.
Thấy có người tới, Vương bá ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh Hạo thì sửngsốt, cẩn thận dụi dụi con mắt, sau đó toàn thân run rẩy không ngừng.
– Ngươi… ngươi là… Mạnh Hạo?
– Vương bá là ta đây.
Mạnh Hạo bước tới phía trước người lão giả, đưa tay đỡ lấy lão.
– Hữu Tài đâu, năm đó không phải là các người mất tích cùng nhau sao, hắn ở đâu…
Vương bá vẫn nhớ rõ cái ngày mà Vương Hữu Tài mất tích thì Mạnh Hạocũng mất tích, lúc này khi nhìn thấy Mạnh Hạo thì lão kích động khôngthôi.
– Hữu Tài ca còn chưa về, cũng muốn ta thông báo chongài, hắn vài nắm sau sẽ quay về, muốn ngài yên tâm, vì hắn có một cuộcsống khá tốt đó.
Mạnh Hạo cười nói, đỡ Vương bá lên ghế ngồi, sau đó hắn nói tiếp về chuyện năm đó, chỉ nói là được người đưa đi họcnghệ, hơn nữa Vương Hữu Tài thông minh, học nghệ chuyên sâu cho nên mớichưa quay về.
Vương bá kích động mà rơi lệ, nghe lời Mạnh Hạo nói mà gật đầu không thôi, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng tản đi khánhiều, sau khi nghe Mạnh Hạo kể mọi chuyện xong, lão mới nở ra một nụcười tươi.
– Đứa nhỏ kia từ bé đã thông minh, không muốn họcnghề thợ mộc của ta, cả ngày chỉ nghĩ đi làm chuyện khác. Thực là tốt,nó có thể ra ngoài học nghệ, thực là chuyện tốt mà.
Vương bácàng tươi cười hơn, tới trưa thì Mạnh Hạo cũng không ở lại nữa, sau khiđược Vương bá đích thân tiễn đưa, hắn rời khỏi này.
Tiểu Hổvà tên mập, không phải là người huyện Vân Kiệt, mà là ở hai cái thị trấn phụ cận, Tiểu Hổ thì Mạnh Hạo cũng không quá quen thuộc, mà đối phươngthì cũng không có việc gì. Nhưng mà đối với tên mập thì Mạnh Hạo nhấtđịnh phải tới nhà đối phương để báo bình an mới được.
Nghĩ tới việc tên mập hẳn là đã tới Nam Vực rồi, trong lòng Mạnh Hạo cũng có chút cảm khái.
Một buổi trưa, hắn tới tìm Chu viên ngoại, nhưng lại không gặp đượcngười. Sau khi tìm hiểu thì mới biết cả nhà Chu viên ngoại đã rời khỏinơi này hơn nửa năm trước rồi, nghe nói là dời tới đô thành của Triệuquốc, Mạnh Hạo vì thế cũng không tìm kiếm nữa, rời khỏi huyện Vân Kiệt.
Nơi này có ký ức của hắn, nhưng Mạnh Hạo hiểu, từ khi đi vào Kháo SơnTông thì con đường của hắn là cả Triệu quốc, là toàn bộ Nam Vực này.
Lặng lẽ rời đi, bên trong túi trữ vật chỉ có một ít bát bếp, chăn đệmmà thôi. Những thứ đồ bếp này là cha hắn mua, còn chăn đệm là do chínhtay mẹ hắn may ra, những thứ này đối với Mạnh Hạo mà nói, vô cùng trânquý.
Ba trấn dưới chân Đại Thanh Sơn, trừ huyện Vân Kiệt ra,thì còn có huyện Vân Hải và huyện Vân Khai, nhà của tên mập, ở tronghuyện Vân Khai.
Nơi này so với huyện Vân Kiệt thì nhỏ hơnchút, tuy phồn hoa không bằng, nhưng bởi vì bốn phía đất đai nhiều, chonên tài chủ không ít, nhất là mấy nhà đại tài chủ, ở trong huyện có vôsố tài sản.
Cha của tên mập này chính là vị Lý đại tài chủnổi danh toàn huyện Vân Khai, theo cách nói chuyện dương dương tự đắccủa tên mập thì, cả nhà gã tới vài trăm ngưởi ở. Sân nhà thì phải đi hết một canh giờ, còn tôi tớ nha hoàn thì càng nhiều hơn nữa.
Cái bô của gã còn được làm từ bạc, chăn đệm thì mua từ đô thành Triệuquốc, từ nhỏ có nha hoàn làm ấm giường, tới tận khi lớn lên rồi, gã cũng không nhớ bản thân đã mó qua bao nhiêu nha hoàn nữa. Tóm lại thì chotới giờ, gã chưa thiếu cái gì bao giờ. Đến khi gã nhắc tới cuộc hôn nhân mà gã nhớ mãi không quên, theo cách nói của gã thì vị tiểu thư nổi danh Thư Hương môn của huyện Vân Khai vô cùng xinh đẹp, cha gã mất bao công, tốn bao tiền, mới giúp gã thành công cưới về nhà.