Qua hơn nửa tiếng đồng hồ thì cô giáo Trươngtrong học viện có gọi điện thoại tới. Nghiêm Chân cùng cô ấy có chung vấn đề cầngiải quyết, hẹn nhau buổi tối có gì thương lượng rồi là đề tài báo cáo, nhưngnghĩ được một lúc thì cô giáo Trương trong điện thoại có đề cập một vấn đề,Nghiêm Chân cảm thấy rất ngoài ý muốn.
“Tôi hỏi cô Nghiêm này, ngày mai có lớp học cảmtình Đảng phải không?”
Cô giáo Trương cũng oán giận, “Không thể nào lạinhư vậy, chúng ta chuẩn bị đánh giá một nhó thì đều tham gia, bằng không kéodài thời hạn chuyển chính thức sẽ là một năm.”
“Như vậy không phải là thêm phiền sao?”
Nghiêm Chân vỗ trán, cắt đứt điện thoại, quaymặt nhìn màn hình máy vi tính mà đờ ra.
Nếu ngày mai có việc, vấn đề trôm nom hai đứatrẻ lại phải nhờ đến những nhà hàng xóm sao. Vấn đề mấu chốt là Nghiêm Chân đặcbiệt có quan hệ tốt cũng chỉ có mấy người, không có đi ra ngoài làm việc, chỉ ởnhà chăm sóc con cái, người ta sớm đã có ý tứ nói cô phiền phức rồi, giờ lại đitìm người ta thật là không có ý tứ gì nữa rồi.
Mang theo hai đứa nhỏ đi đến trường sao? Vấn đềlà hai đứa trẻ kia sẽ để cho người khác đến gần sao? Nghiêm Chân đứng ở cửaphòng khách, nhìn hai đứa trẻ cười ngả nghiêng trên ghế, thầm nghĩ chuyện nàycó chút khó khăn rồi.
Ngay khi Nghiêm Chân đang đau đầu không ngớt vềvấn đề này thì điện thoại quân tuyến trong phòng khách vang lên, Nghiêm Châncòn không có kịp phản ứng thì bạn nhỏ Cố Manh Manh đã chỉ vào điện thoại mà reolên, “Ba gọi. Ba gọi kìa.”
Nghiêm Chân cũng hoàn hồn lại, cầm lấy điệnthoại, để bên tai bạn nhỏ Cố Manh Manh.
Đầu kia tham mưu trưởng Cố Hoài Việt nghe đượcgiọng gọi ba điềm đạm đáng yêu của con gái thì khóe môi cũng nhếch lên, NghiêmChân cũng tùy ý để hai người chơi một hồi rồi mới nhận điện thoại.
“Anh lúc nào thì có thời gian vậy?”
Ngữ khí của cô có chút oán trách, anh nghexong chỉ là cười cười, “Uh, hai ngày nay đi nông trường của sư bộ, duyệt một hạngmục quan trọng, ở bên đó hai ngày, đợi lát nữa hoàn thành là anh có thể về nhàrồi.”
Quản anh có trở về hay không làm gì. NghiêmChân ngồi chổm hổm nhìn thẳng khuôn mặt đang ngồi học của bạn nhỏ Cố Manh Manh,ở trong lòng yên lặng oán thầm.
“Vậy ngày mai anh chưa về thì em biết làm sao,em phải giải quyết vấn đề của hai đứa nhỏ làm sao giờ? Em ngày mai bỗng nhiêncó thêm lớp cảm tình Đảng, có chút trở tay không kịp.”
Cố Hoài Việt nằm ở trên giường, tay đặt ở sauót, tay kia nắm ống nghe, nghe cô nói như thế thì nhịn không được mà cười ra tiếng,“Anh sẽ suy nghĩ một chút, không khéo ngày ai em phải mang theo hai quả bom hẹngiờ cũng nên.”
Nghiêm Chân bật cười, “Anh có đáp ứng haykhông?”
“Được rồi.” Cố Hoài Việt nói, “Để cho hai đứasáng sớm lên xe bus đi, anh gọi điện thoại cho Tiểu Tề, dặn hắn chiếu cố hai đứamột chút.”
“Vâng.”
Biết được sẽ được đi tới doanh trại, hai đứatrẻ cả đêm đều kích động không thôi. Nghiêm Chân thật vất vả mới dỗ cho hai đứatrẻ này ngủ được. Sáng sớm ngày thứ hai vì phải đón xe bus, Nghiêm Chân sáng sớmđã phải thức hai đứa trẻ dậy rồi dắt chúng ra đón xe bus. Kết quả là hai đứa trẻđều rất thống nhất mà ngáp dài ngáp ngắn.
Nghiêm Chân rửa mặt mũi cho hai đứa, thay mộtbộ quần áo cho cả hai đồng thời tự mình đưa hai đứa trẻ lên xe bus.
Xe bus đi tới doanh trại phải mất hơn nửa giờ,khách chủ yếu đều là cán bộ quân đội, khó có được hai đứa trẻ đi xa như thếnày, đều cảm thấy rất lạ nên nhịn không được mà chơi cùng hai đứa trẻ. NghiêmChân cùng bọn họ bắt chuyện, tiểu tử Cố Manh Manh kia được Cố Hoài Việt phóthác cho nhân viên hậu cần Tiểu Tề, cô vừa cẩn thận căn dặn tiểu tai họa Cố GiaMinh rồi mới xuống xe.
Nơi đóng quân của sư đoàn A là ở ngoài thànhphố cách nơi này cũng khá gần, ngồi xe mà nói thì khoảng chừng cần nửa giờ.Cũng có ít xe bus công cộng, nhưng cán bộ đều đi sớm về tối nên mới an bài tuyếnxe bus giữa hai nơi như thế này. Tiểu tai họa Cố Gia Minh thì đã đi con đườngnày rất nhiều lần rồi, cùng tài xế cũng rất quen thuộc. Nhưng bạn nhỏ Cố ManhManh là lần đầu tiên đi xa như vậy, hai bàn tay nhỏ bé quơ quơ nơi cửa sổ, ánhmắt đen bóng đảo liên hồi. Hỏi cô bé nhìn như vậy là gì, cô bé sẽ nói, nhìn bacháu, khiến cho người khác cũng phải bật cười.
Bởi vì có hai đứa trẻ pha trò nên nửa giờ đườngxe của ngày hôm nay cũng trôi qua rất nhanh. Xe tiến vào doanh trại, xa xa đãthấy Cố Hoài Việt một thân huấn phục sạch sẽ với động tác lưu loát, thắt lưngcòn mang theo vũ khí, đứng ở trước trạm dừng của xe mà chờ xe đến.
Xe dừng lại hẳn, anh còn chưa kịp tiến lên vàibước thì đã thấy bạn nhỏ Cố Manh Manh với đôi chân ngắn bước từ trên xe xuống,chạy về phía mình. Thấy thế, anh lập tức bước lên vài bước, ôm lấy cô bé.
“Ba. Ba!”
Bạn nhỏ Manh Manh vui vẻ ôm lấy cổ của bamình, hôn bẹp lên má một cái, hai con mắt to tròn ẩn dưới chiếc mũ rộng vành đượcNghiêm Chân mang cho trên đầu, chớp chớp hai con ngươi. Nghiêm Chân còn buộchai bím tóc cho cô bé, trên người đem theo một cái túi sách nhỏ.
Cố Hoài Việt véo mũi con gái, cười nói, “Congái của ba thông minh quá.”
Các cán bộ trên xe xuống đi ngang qua cũng gậtđầu chào Cố Hoài Việt, còn trêu chọc, “Ngày khác phải tìm hai đứa trẻ này trêuchọc nhiều hơn mới được, nhất là Gia Minh, trên đường đi còn làm một người phatrò rất thú vị.”
Cố HoàiViệt cười cười, xoa xoa đầu con trai, xoa lên khuôn mặt mập mạp của cậu bé, rồimang theo hai đứa con vào phòng làm việc.
Mỗi lần bạn nhỏ Cố Gia Minh đến doanh trại bộđội này thăm người thân, thời gian đều là Cố Hoài Việt phải tìm người trông cậubé, có đôi khi không chỉ một người. Sỡ dĩ là rất nhiều lần, mà thống khổ nhấtcó lẽ là nhân viên thông tin của Cố Hoài Việt. Nhưng mà hiện tại, tiểu tai họaCố Gia Minh này không biết sao mà không biểu hiện gì ra bên ngoài cả.
“Con cũng đã lớn rồi mà.” Tiểu tai họa dùngđôi tay mập mạp xoa lên khuôn mặt mình, đưa ánh mắt oán giận và bất mãn về phíaCố Hoài Việt.
Cố Hoài Việt khõ lên trán cậu bé một cái,“Nghiêm túc chút đi, con cùng với chú Tiểu Trương luyện tập đi, sau đó đi căntin cùng chú Tiểu Trương chuẩn bị điểm tâm.”
Tiểu gia hỏa này quyệt miệng, “Con là ngườingoài, đều không phải là quân lính huấn luyện dã ngoại của ba.”
Tuy là nói hoàn thế nhưng cũng cắp mông đitheo sau Tiểu Trương. Việc học các việc nhà của Gia Minh mặc dù có chút ít lại,nhưng từ nhỏ đã được mọi người trong gia đình hun đúc, đối với việc huấn luyệnquân sự cũng không xa lạ, cũng không cảm thấy phản cảm gì. Cố Hoài Việt dặn TiểuTrương dẫn cậu bé chạy hai vòng, để lại hai người còn ở đây.
Nhìn Tiểu tai họa Cố Gia Minh nhanh chân chạyquanh thao trường, Cố Hoài Việt xoay người nhìn về phía Manh Manh. Tiểu tử kialúc này chính là vỗ vỗ vào mồm đánh ngáp một cái thật lớn, nhìn Cố Hoài Việt vớiánh mắt lưng tròng. Tối hôm qua cô bé ngủ muộn, sáng ngày hôm nay lại phải dậysớm, lúc nãy hưng phấn quá mức, giờ thì có chút mệt nhọc. Cố Hoài Việt ôm cô bé vào trong ngực, nhìncon gái ngáp ngắn ngáp dài, cười hỏi, “Con gái của ba mệt rồi sao?”
Bạn nhỏ Cố Manh Manh ảo não cọ cọ trên lênquân hàm trên vai Cố Hoài Việt, khi anh quay sang… thật đúng là đang ngủ. CốHoài Việt lúc đầu còn không có nghĩ nhiều, đến khi nghe tiếng hít thở đều đều củatiểu tử kia thì mới phục hồi tinh thần. Ôm con gái của mình xuống dưới rồi đặtcô bé lên giường, đắp chăn lên cho cô bé.
Ánh mắt của anh dừng ở khuôn mặt đang ngủ đếnngây thơ của con gái, Cố Hoài Việt cười cười. Ngủ đi con gái của ba, ngày hômnay còn rất dài.