“Cơm Cơm sẽ tự bảo vệ chính mình.”
“……”
Giang Cẩn Châu trầm lặng một lúc, ngữ khí anh ôn nhu: “Cơm Cơm, cha mẹ đều rất yêu con. Con là món quà tuyệt vời nhất thế giới này tặng cho cha mẹ.”
“Cha đặt nhiều kỳ vọng vào con, cho nên cha có lẽ sẽ yêu cầu ở con nhiều hơn so với các bạn nhỏ khác.”
3
Cháo Nhỏ gật đầu, cái hiểu cái không.
Giang Cẩn Châu hướng dẫn từng bước: “Nhưng Cơm Cơm của chúng ta cũng làm tốt hơn những bạn nhỏ khác rất nhiều.”
Cháo Nhỏ giơ tay ra móc ngoéo với anh: “Vậy Cơm Cơm có được khen thưởng không ạ?”
“Cơm Cơm muốn cái gì?”
“Cơm Cơm muốn ngủ cùng cha mẹ.”
“……”
“Cơm Cơm, các bạn nhỏ khác đều ngủ cùng cha mẹ.” Giang Cẩn Châu nói lời thấm thía: “Nhưng con không giống như bọn họ.”
Cháo Nhỏ: “?”
“Con trưởng thành hiểu chuyện, cũng nên học được cách tự mình ngủ.”
Cháo Nhỏ không chịu: “Cơm Cơm cũng muốn nghe cha mẹ thì thầm.”
“?”
“Vì sao lúc cha mẹ thì thầm phải đóng cửa lại?”
“??”
“Vì sao cha thích thì thầm với mẹ trước khi ngủ như vậy?”
“???”
–
Dưới sự nuôi dạy của đôi vợ chồng không đáng tin cậy này, Cháo Nhỏ ngoan cường chống trụ được tới sinh nhật 5 tuổi.
Một nhà ba người đi đến nhà hàng Tây, gọi phần ăn tình nhân, nhà hàng hào phóng tặng thêm một suất trẻ em.
Cơm nước xong, ba người đến rạp chiếu phim.
Thẩm Tô Khê cùng Giang Cẩn Châu ngồi ghế tình nhân, Cháo Nhỏ ngồi hàng phía trước.
Sau khi bộ phim kết thúc, hai người tay trong tay rời khỏi rạp.
Lúc phim mới chiếu được phân nửa, Cháo Nhỏ đã ngủ thiếp đi, cuối cùng vẫn là nhân viên rạp đánh thức thằng bé.
Nhân viên rạp phim: “Bạn nhỏ, cha mẹ của em đâu?”
Cháo Nhỏ vô cùng bình thản: “Đi tận hưởng thế giới hai người rồi.”
“…..?”
Nhân viên rạp phim lòng đầy căm phẫn, âm thầm mắng chửi đôi vợ chồng này hết một phút đồng hồ.
Cháo Nhỏ an ủi cô: “Không sao, bọn họ bình thường vẫn luôn như vậy.”
“……”
“Chị gái xinh đẹp.” Cháo Nhỏ cười một cái ngọt ngào: “Chị có thể cho em mượn hai mươi đồng gọi xe về được không ạ, lát nữa em bảo Cháo Lớn trả cho chị một chiếc xe.”
“?”
Ok??
–
Giang Cẩn Châu lúc này vẫn chưa biết mình đã mắc nợ một chiếc xe, anh đưa Thẩm Tô Khê đi ăn tráng miệng xong mới về nhà.
Vừa mở cửa, trong phòng khách đã truyền tới thanh âm mềm mại: “Bà ngoại, cha mẹ vẫn chưa về nhà ạ.”
Thẩm Thanh ở đầu kia điện thoại lập tức nổi giận: “Đã trễ như vậy, sao hai đứa nó có thể mặc kệ, để cháu một mình?”
“Cha dẫn mẹ đi ăn mừng ạ.” Cháo Nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ: “Mừng mẹ 5 năm trước trở thành mẹ của Cơm Cơm.”
“……”
Thẩm Thanh đương nhiên biết hôm nay là sinh nhật cháu ngoại, thế nên bà mới gọi điện, nào ngờ cha mẹ nó thậm chí còn quên béng sinh nhật con trai mình.
Cháo Nhỏ buông tiếng thở dài: “Sinh nhật của Cơm Cơm không quan trọng, quan trọng là mẹ vui vẻ.”
“……”
Thẩm Tô Khê kinh ngạc.
Lúc mang thai thằng nhóc này, cô nốc hết một bình trà xanh Bích Loa Xuân hả?
Sau khi cúp máy, Cháo Nhỏ nghe thấy tiếng cha mẹ về, thằng bé cười siêu ngọt: “Cha mẹ đi chơi có vui không ạ?”
“……”
Vốn là rất vui.
Cháo Nhỏ nhăn mặt: “Hai con người không đáng tin cậy này, chỉ biết bản thân vui sướng, đến con trai cũng bỏ mặc!”
“…..?”
Thẩm Tô Khê khó mà tin được đứa nhỏ 5 tuổi có thể nói ra lời 50 tuổi thế này.
Quả nhiên, cô liền nghe thấy con trai bổ sung: “Đó là lời của bà ngoại.”
“……”
“Bà ngoại còn bảo con chuyển lời này cho cha mẹ.”
Thằng nhỏ nói từng chữ một: “Tự, cầu, phúc, đi.”
“……”
Sau này loại chuyện tương tự lại xảy ra một lần nữa, Thẩm Thanh cùng Triệu Lăng gọi điện tới, mắng đến nỗi máu chó đầy đầu bọn họ.
Không cần nghĩ cũng biết ai mách lẻo sau lưng.
Sau ngày đó, Triệu Lăng dùng lý do “Không yên tâm để tôn tử của mình cho hai đứa ngốc nuôi dạy”, bà đưa Cháo Nhỏ về Giang gia.
Lúc ấy, em họ của Giang Cẩn Châu là Giang Khai cũng đang ở nhà.
Nghe Triệu Lăng nói, Cháo Nhỏ ở Giang gia quấn lấy Giang Khai không buông.
Thẩm Tô Khê cầu còn không được.
Giang Khai là một nhạc sĩ tài năng, Cháo Nhỏ đi theo cậu ấy hẳn có thể mưa dầm thấm lâu, dưỡng được một ít tế bào nghệ thuật.
Nào ngờ, Cháo Nhỏ không những có hứng thú với nghệ thuật, mà còn thuận tiện học được “trà ngữ” của chú mình, kỹ nghệ trà xanh lại tiến hóa mấy bậc.
–
Có một ngày, Cháo Nhỏ chọc giận Thẩm Tô Khê.
Cô dùng móc áo đánh mông con trai mấy cái.
Không biết do da dày hay vì tôn nghiêm “đàn ông” mà Cháo Nhỏ không rớt một giọt nước mắt nào.
Hôm sau, Thẩm Thanh tới Việt thành thăm cháu ngoại.
Cháo Nhỏ sống chết không để Thẩm Tô Khê tắm cho, nhất quyết ôm cánh tay bà ngoại: “Muốn bà ngoại tắm cho cháu cơ”.
Thẩm Tô Khê không nghĩ gì, chỉ rời khỏi phòng tắm, nhường lại chỗ cho Thẩm Thanh.
Lúc Thẩm Thanh tắm rửa cho Cháo Nhỏ, thấy mông thằng bé đỏ đỏ hồng hồng, bà lập tức nhíu mày: “Mẹ lại đánh cháu?”
Ảnh đế ẵm giải Oscar tương lai lập tức xuất hiện, Chảo Nhỏ hai mắt đẫm lệ: “Là cháu chọc mẹ không vui ạ.”
“Vậy cũng không thể xuống tay mạnh thế được.” Thẩm Thanh vừa giận vừa đau lòng: “Nhìn xem đánh thành cái dạng gì rồi?”
Cháo Nhỏ cố nén nước mắt: “Bà ngoại, cháu không đau ạ, bà đừng trách mẹ.”
Thẩm Thanh hôn lên khuôn mặt nhỏ của cháu trai: “Cháu yên tâm, bà không trách mẹ.”
Cùng lúc thì mắng chết thôi.
Sau khi tắm xong, Thẩm Thanh liền tiến hành phê bình dạy dỗ Thẩm Tô Khê suốt một giờ đồng hồ.
Đợi khi Thẩm Thanh rời đi, Thẩm Tô Khê thở hồng hộc vọt vào thư phòng, ủy khuất làm nũng với Giang Cẩn Châu: “Huhu Cháo Nhỏ bắt nạt vợ của anh.”
Giang Cẩn Châu lập tức tìm được Cháo Nhỏ đang ngồi coi TV ngoài phòng khách, đôi mắt anh nheo lại: “Cháo Nhỏ, không được bắt nạt vợ của cha.”
Cháo Nhỏ nhìn chằm chằm anh, qua một lát, nước mắt bắt đầu lã chã rơi xuống, giọng nói đứt quãng: “Cháo Lớn, không được bắt nạt con trai của người.”
“?”
“……”
Lúc Thẩm Tô Khê mang thai thằng quỷ nhỏ này, cô đã mơ làm ảnh hậu suốt 10 tháng đúng không?