Hai tên phát ra những tiếng rên cùng lúc!
Kinh Vũ, Double Kill!
Người qua đường B của bên địch đã bị tiêu diệt!
“Mẹ nó, lên chung cho tao!” Theo tiếng rống, ba tên còn lại cũng xồ về phía Kinh Vũ!
Kinh Vũ tính toán vị trí của ba tên kia cùng tốc độ mà bọn họ dùng để tiếp cận mình, vào một thời điểm vừa vặn, cậu bỗng ngửa người ra sau, tránh nắm đấm của hai tên, dùng hai tay chộp lấy vai của bọn họ rồi nhảy lên, co chân lại đá vào ngực của tên ở giữa!
“Hả?!” Tên kia ngã ngửa ra sau, phần lưng tiếp xúc thân mật với mặt đất!
Kinh Vũ, Triple Kill!
Người qua đường C của bên địch đã bị tiêu diệt!!
Chỉ còn lại hai tên cuối cùng, sau khi rơi xuống đất, Kinh Vũ túm lấy cánh tay của cả hai, kéo thật mạnh rồi lại buông ra, cậu lao về phía trước, chộp lấy túi đồ rồi phóng về phía khách sạn!
Theo quán tính, hai gã kia va vào nhau rất mạnh, sau đó, họ có muốn đuổi theo Kinh Vũ thì cũng đã muộn rồi!
Ba kẻ nằm trên mặt đất lần lượt đứng lên, dù không bị thương nặng, nhưng sắc mặt cũng không được tốt lắm.
“Mẹ nó, nó biết võ!”
“Bỏ đi, đừng đuổi theo nữa, có đuổi được cũng đánh không lại.”
Cứ như vậy, Kinh Vũ an toàn trốn thoát rồi chạy thẳng một mạch về khách sạn, lúc ấn thang máy, cậu vẫn còn căng thẳng đến mức tim sắp ngừng đập.
Thang máy vừa mở ra, cậu đã vội chui vào trong rồi không ngừng nhấn nút “Đóng cửa”, cho đến khi thang máy thật sự khép lại, Kinh Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh sau đó, thang máy đi đến lầu ba, một tiếng “Ting” nhỏ vang lên, cửa mở ra, Kinh Vũ nhìn Tần Phi đang đứng ở bên ngoài, Tần Phi nhìn Kinh Vũ đang đứng ở bên trong, cả hai đều sững sờ.
Mãi cho đến khi cửa thang máy sắp đóng lại, Tần Phi mới lấy lại ý thức, anh đưa tay ra chặn cửa rồi dùng cánh tay kia túm lấy tay Kinh Vũ, có chút thô lỗ mà kéo cậu ra khỏi buồng thang máy: “Anh bảo em đừng đi ra ngoài rồi mà?!”
“Em xin lỗi……” Kinh Vũ mới vừa trải qua một pha đuổi giết nên giờ đã thở không ra hơi.
Nhận ra dáng vẻ thở hổn hển của cậu, Tần Phi như nhận ra điều gì đó, anh bắt lấy cổ tay người kia, kéo Kinh Vũ vào trong phòng mình.
“Hả?” Kinh Vũ bị kéo đi một cách bị động, cậu giơ cái túi đồ lên, “Em vẫn còn chưa đồ cho mọi người….”
“Đưa con mẹ gì! Qua đây, anh có chuyện muốn hỏi!”
“…… Ò.”
Cứ như vậy, Kinh Vũ cùng với túi đồ mà cậu mua đều bị đưa vào phòng của Tần Phi.
Sau khi đóng cửa lại, Tần Phi buông Kinh Vũ ra rồi quay sang đối diện với cậu, trên mặt toàn là mấy chữ “Khó chịu” thật to.
Nhưng bốn chữ đầu tiên mà anh thốt ra lại là: “Không bị thương chứ?”
Kinh Vũ sửng sốt một chút, cảm thấy điều này có hơi vi diệu, nhưng cậu vẫn trả lời theo bản năng: “Không ạ.”
“Bọn nó có bao nhiêu người?”
“Năm người…… Ơ?” Kinh Vũ trả lời xong thì mới nhận ra có điều gì đó sai sai —— sao Tần Phi lại biết cậu đụng phải người khác?! Hay là do lúc nãy cậu thở dốc nhiều quá sao?
Thật ra thì trước khi Kinh Vũ trả lời “Năm” thì Tần Phi cũng không chắc là cậu có gặp phải ai không, anh chỉ hỏi bâng quơ thôi, ai mà ngờ….. thật sự là có người?!
Tần Phi không khỏi “Tsk” một tiếng: “Đánh nhau rồi à?”
Bàn tay đang xách túi đồ của Kinh Vũ bỗng siết lại thật chặt, cậu hơi quay đầu đi: “Không có.”
“Nhìn anh trả lời!” Tần Phi sắp rống lên rồi!
Kinh Vũ hoảng sợ, vội quay đầu qua nhìn anh, cậu muốn nói “Không có” thêm một lần nữa, nhưng lại không nói nên lời.
Tần Phi đành phải hỏi lại thêm một lần: “Đánh nhau à?”
Kinh Vũ cắn môi dưới, cuối cùng đành phải “Dạ” một tiếng thật yếu ớt.
“Bọn họ bị thương à?” Tần Phi hỏi tiếp.
Kinh Vũ: “Không có, em xuống tay có chừng mực.”
Ít nhất là không có chảy máu.
Tần Phi: “Ở đó có camera giám sát không?”
Kinh Vũ: “Không có.”
Tần Phi: “Thế có người không?”
Kinh Vũ: “Không nhiều lắm.”
“Thế là có người sao?” Tần Phi nhíu mày —— thế thì phiền rồi đây.
Nhưng anh còn chưa nghĩ ra cách giải quyết thì Kinh Vũ đã nói: “Có hai cô gái quay lưng về phía em, chắc là không thấy gì đâu, còn có hai ông bà lão đang nói chuyện với nhau, dù có để ý tới em đi chăng nữa thì cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng lúc em bỏ chạy mà thôi, hôm nay em mặc đồ rất bình thường…. chắc là không sao đâu.”
Nghe xong, Tần Phi ngây ngẩn cả người, anh nhìn Kinh Vũ với ánh mắt không thể tin nổi, ai mà ngờ trong lúc bị bao vây như thế mà cậu vẫn có thể chú ý tới nhiều chi tiết như vậy!
Khả năng quan sát này……
“Ồ.” Anh phì cười, “Thành thạo quá ta? Lúc trước em đánh nhau nhiều lắm hả?”
Kinh Vũ cắn môi dưới, cậu lại quay đầu đi, thật lâu vẫn không lên tiếng đáp lại.
Anh ấy, anh ấy sẽ không ghét mình chứ……
Cũng đúng thôi, từ trước tới nay cậu luôn đem lại cho người ta cảm giác ngây thơ vô tội, dù đó không phải là do cậu cố ý, nhưng đúng thật là cậu đã lừa gạt đồng đội của mình…..
Kinh Vũ còn đang tự kiểm điểm thì trên đầu bỗng xuất hiện một bàn tay.
Tần Phi đưa tay xoa đầu Kinh Vũ, nhẹ nhàng nói: “Lần này coi như em gặp may… Còn lại cứ để anh lo —— yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai đâu.”
“Dạ……” Kinh Vũ cảm nhận xúc cảm trên đầu mình, thần kinh lập tức được thả lỏng, cậu thậm chỉ còn nheo mắt lại đầy thoải mái.
Tần Phi rút tay về: “Thành phố B là địa bàn của Thanh Tử, nó có rất nhiều đàn em ở đây. Vậy nên từ giờ cho đến khi giải đấu kết thúc, không được phép đi ra ngoài một mình, nghe chưa?”
“Dạ.” Kinh Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Phi: “Vậy anh muốn hỏi —— em học võ từ ai?”
“……” Kinh Vũ có hơi do dự một chút, cậu đưa mắt nhìn Tần Phi rồi lại nhìn sang chỗ khác, “Tự học.”
Cậu dừng một chút, có hơi căng thẳng mà hít một hơi thật sau, sau đó lại dùng giọng nói nhỏ đến mức hầu như không thể nghe được mà nói: “Anh… chuyện này, anh có thể giữ kín giúp em được không?”
Tần Phi nhướng mày: “Chuyện nào?”
“Em đánh nhau với người ta, còn cả……” Kinh Vũ lại cẩn thận nhìn Tần Phi một cái, cúi đầu, “Còn cả chuyện lúc trước em hay đi đánh nhau… em không muốn để mọi người biết được.”
Tần Phi: “Ồ, tại sao anh lại phải đồng ý với em?”
Thật ra thì dù Kinh Vũ có không nhờ đi chăng nữa thì Tần Phi cũng không bao giờ đi kể cho người khác, nhưng không hiểu tại sao, dáng vẻ hiện giờ của người nọ làm anh rất muốn ăn hiếp cậu.
Kinh Vũ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, cậu hạ quyết tâm, nói: “Chỉ cần anh không kể với người khác, anh muốn em làm gì cũng được.”
“Làm gì cũng được?” Tần Phi có chút không tin nổi mà lặp lại câu nói kia một lần, biểu cảm của anh cũng có chút vi diệu, sau đó, không biết là xuất phát từ tâm lý gì, anh giơ ngón tay lên, đặt trên ngực Kinh Vũ rồi đưa xuống một đường, “Có thật là…. làm gì cũng được không?”
Hành động và cả lời nói đầy ẩn ý làm đầu óc Kinh Vũ bỗng trống rỗng. Kinh Vũ đại não chỗ trống một cái chớp mắt.
Vài giây sau, nhịp tim của cậu bỗng tăng mạnh, gần như không tự chủ được mà đáp lại: “Dạ, nếu là anh thì… muốn làm gì em cũng được.”