Trì Tiểu Trì lại hỏi: “Cậu còn ngại nữa không?”
Tiểu Quý suy nghĩ một chút về vị con sò, nhất thời tràn đầy hy vọng: “Không, không ngại.”
Hôm nay Quý Tác Sơn nắm giữ mục tiêu phấn đấu mới, làm một Alpha có mùi vị con sò.
Kỳ nghỉ hè rất nhanh đã tới, La Thiến hỏi Trì Tiểu Trì đóng vai Quý Tác Sơn, có muốn cùng cô tham gia huấn luyện “Vết Tích” hay không?
Trì Tiểu Trì hỏi cô: “Cậu cũng muốn đi à?’
Phàm là những ai muốn tham gia huấn luyện tại “Vết Tích” cơ hồ đều không ngoại lệ đều tự cho rằng mình có năng lực, muốn đi thử một phen, hoặc là tìm kiếm danh tiếng một chút.
Với thực lực của La Thiến, cho dù cô không đi tham gia màn náo nhiệt này thì cũng đã là chuẩn Alpha, không bằng giữ lại thực lực đợi đến nửa năm sau tham gia thi đấu.
La Thiến mặc một bộ quần áo liền thân và áo hai dây màu đen bên trong, cô đang sửa động cơ cánh quạt phía sau lưng cơ giáp của mình, hai tay dính đầy dầu máy.
Cô nói: “Mình cần một chút dữ liệu thí nghiệm.”
Trì Tiểu Trì hơi nhấc lông mày.
La Thiến nói: “Ở trong đó có trùng tộc còn sống. Lúc trước mình chỉ mới nhìn thấy trùng tộc bị giải phẫu chứ không được nguyên vẹn. Mình muốn tự tay giải phẫu một con.”
Trì Tiểu Trì rất thưởng thức nữ nhân như vậy, liền nói: “Vậy rất tốt. Nếu cậu cần vệ sĩ thì mình sẽ đi cùng.”
“Mình không cần.” Đôi mắt xanh thẳm của La Thiến nháy nhẹ một cái: “Chẳng qua mình cảm thấy cậu sẽ cần cơ hội này…He he.”
Một lọn tóc từ bên tai của La Thiến rơi xuống, chặn lại tầm mắt của cô ấy.
Cô giơ ra hai tay, cúi người từ trên cái thang chữ A xuống, ra hiệu cho Trì Tiểu Trì ở bên dưới vén tóc giúp mình.
Trì Tiểu Trì còn chưa kịp nhấc tay thì Blue ở bên cạnh đã tiến lên trước một bước, cẩn thận giúp La Thiến vén gọn tóc, còn dùng một cây kẹp tóc kẹp lại, có thể nói là chuẩn bị đầy đủ.
Cuối cùng, nó khom người, lễ phép nói: “Tiểu thư La Thiến, đã ổn rồi.”
La Thiến có hảo cảm với Quý Tác Sơn, nhưng hảo cảm này chưa đến mức chuyển thành tình cảm nam nữ, chỉ là cao hơn thưởng thức một chút.
Cô vốn là thuận thế mà làm, có thể rút ngắn một chút khoảng cách thì đương nhiên tốt, bị Blue giữa đường xen chân cũng không tức giận. Cô liếc nhẹ Blue một cái rồi nói: “Làm hỏng chuyển tốt của tôi, ngày mai sẽ đem cậu quyên góp cho trường học.”
Blue phát ra một tiếng cười khẽ: “Tiểu thư La Thiến, cô quyên góp thì tôi cũng sẽ lén chạy về thôi.”
Trì Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn Blue, Blue cũng vừa vặn cúi đầu nhìn Trì Tiểu Trì.
Một người một máy giơ ra tay trái và tay phải, cùng nhau đập tay.
Nhìn chủ tớ hai người ăn ý khăng khít như thế, La Thiến theo bản năng mà sờ sờ cơ giáp của mình, nhưng cơ giáp Thụy Đức của cô lại quy củ mà xoay đầu lại hỏi: “Tiểu thư La Thiến, có gì cần phân phó?”
La Thiến than nhỏ một tiếng, trí thông minh nhân tạo sở trường chiến đấu quả nhiên là khác so với trí thông minh nhân tạo cải tiến từ chương trình quản lý phục vụ gia đình.
“Tóc dài quá phiền phức.” La Thiến rất nhanh thay đổi đề tài, lắc lắc đầu nói, “Ngày mai đi cạo đầu đinh mới được.”
Ngày hôm sau, cô ấy quả thật đi cạo đầu đinh.
La Thiến vừa uống sữa bò cho bữa sáng, vừa lắc lư đạp xe vào trường, đi theo phía sau là một Quý Tác Sơn trầm mặc ít nói.
…La Thiến và Quý Tác Sơn đang yêu nhau.
Tất cả mọi người đều lan truyền như vậy.
Tuy rằng trong chuyện này không hề nhắc đến Triển Nhạn Triều nhưng trong lòng mọi người đều đạt được nhận thức chung: e là Triển Nhạn Triều bị nhân sinh của mình đá, nếu không làm sao mà cậu ta lại giống như gà trống bị bứt lông, gặp ai cũng khiêu chiến.
Nhưng trong lời đồn không nhắc đến Triển Nhạn Triều cho nên Triển Nhạn Triều cũng không tìm được lý do để nổi điên, nghẹn đến mức khóe môi phồng rộp.
Quý Tác Sơn và La Thiến tương tác lẫn nhau khiến Triển Nhạn Triều nhìn đăm đăm, mỗi khi thấy bọn họ sóng vai, cậu ấy đều khó chịu đến đứng ngồi không yên.
Đã lâu lắm rồi Triển Nhạn Triều không nói chuyện với Quý Tác Sơn, nhưng La Thiến có thể ngồi bên cạnh Quý Tác Sơn, cùng cậu ta nghiên cứu cấu tạo cơ giáo và hệ thống binh chủng của trùng tộc.
Đó vốn là đãi ngộ mà mình nên có!
Triển Nhạn Triều từ nhỏ đã không hiểu được cái gì là hối hận, vẫn luôn sống trong thờ ơ, nổi giận thì bắt người rồi đánh đập, cao hứng thì hôn lấy hôn để, loại cảm giác con tim treo lơ lửng trong không trung này là lần đầu tiên trong đời cậu ta được lĩnh hội.
Một ngày nọ, cậu ta rốt cục tìm được cơ hội gặp riêng Quý Tác Sơn trong nhà vệ sinh.
Triển Nhạn Triều rõ ràng là rất cao hứng, nhưng vẫn cố kiềm chế khóe môi, vặn vòi nước, ánh mắt lại đuổi sát Quý Tác Sơn không tha.
Hai tháng trôi qua, Quý Tác Sơn càng cao lớn, cũng trắng hơn, cánh tay lộ ra đường nét cơ bắp vô cùng xinh đẹp, nhìn thấy Triển Nhạn Triều lại như nhìn thấy một người xa lạ, chỉ khẽ gật đầu.
Triển Nhạn Triều làm sao chịu được điều này, cố nén xuống lửa giận mới dám mở miệng nói chuyện: “Cậu và La Thiến có vẻ rất tốt.”
Trì Tiểu Trì đáp: “Ừm.”
Triển Nhạn Triều nhịn không được mà giễu cợt: “Cậu nên cẩn thận một chút. Cô ta bảo là không coi cậu như nhân sinh, nhưng coi chừng đến lúc làm không tốt thì lại đổi ý.”
Trì Tiểu Trì liếc mắt nhìn Triển Nhạn Triều một cái, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Cô ấy cũng không giống như cậu.”
Triển Nhạn Triều bị nghẹn đến thiếu chút nữa đã hộc máu: “Khi nào thì tôi—-“
Nói được nửa câu, cậu ấy đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Một năm kia, khi anh họ dẫn Quý Tác Sơn đi giúp việc…
Mặc dù nhớ lại chuyện này khiến người ta rất không vui nhưng Triển Nhạn Triều mơ hồ nhớ lại, ở trên xe, dường như dưới cơn thịnh nộ, cậu quả thật đã nói ra một lời hứa với Quý Tác Sơn.
Cho nên…Khi cậu ta nghe thấy mình muốn cậu ta làm Omega thì mới nguyện ý đi cùng La Thiến sao?
Trong lúc Triển Nhạn Triều ngây người, Trì Tiểu Trì đã lau sạch tay, quay người đi ra ngoài.
Triển Nhạn Triều liền đuổi theo, hô to: “Quý Tác Sơn!!”
Trì Tiểu Trì quay đầu lại nhìn cậu ta.
Đối mặt với cặp mắt trầm tĩnh kia, Triển Nhạn Triều cũng không biết nên nói gì cho phải.
Vốn là đã quyết định để cho cậu ta muốn đi chết ở đâu thì mặc xác cậu ta, nhưng khi chân chính phát hiện cậu ta ngày càng xa cách mình thì trong lòng Triển Nhạn Triều lại dâng lên một loại cảm giác nào đó rất mãnh liệt, không giảm mà ngược lại càng tăng.
…Không đúng, mọi chuyện không nên là như vậy, Quý Tác Sơn không phải là như vậy.
Cậu ấy rõ ràng rất bao dung, tính cách lại ôn hòa, trước kia chính mình đúng là đã làm những chuyện vượt quá giới hạn…
Đúng vậy, vượt quá giới hạn.
Trước đây Triển Nhạn Triều không hiểu cái gì gọi là quá giới hạn, mà trải qua những ngày này, cậu luôn nghiền ngẫm tất cả những điều đã xảy ra, so sánh với trước đây thì mới mơ hồ phát hiện hành động ngày xưa của mình dường như có chút không thích hợp.
Nhưng cậu rất nhanh liền cảm thấy phẫn nộ, rõ ràng Quý Tác Sơn bề bộn công việc như vậy mà có thể nhịn tới tận giờ, tại sao lại đột nhiên không nhịn nữa? Ngay cả làm hòa cũng không muốn?
Chậm rãi nhớ lại lời hứa năm đó, rốt cục Triển Nhạn Triều hiểu rõ nguyên do.
…Đã cho hy vọng, lại chính miệng cướp mất hy vọng đó, bởi vậy Quý Tác Sơn mới rời khỏi hay sao?
Lúc này Triển Nhạn Triều không còn tìm được bất kỳ cái cớ nào để biện bạch cho chính mình.