Mỉm cười thở ra một hơi, Tiểu Hắc biết chỉ cần biến Mộc gia thành một siêu cấp thế lực thì tương lai ắt sẽ rất hữu dụng. Không nói đến một đồng mình đáng tin cậy và mạnh mẽ, Mộc gia còn có thể giúp nó tìm kiếm linh thảo, tài liệu quý hiếm. Như vậy, nó sẽ tiết kiệm được thời gian, toàn tâm toàn ý cho việc tu luyện.
Nghĩ vậy, Tiểu Hắc liền giao quyền quản lí Kiện Thể Hoàn và một số Bồi Hoàn Đơn cho Mộc Quốc Thái để ông ta bảo quản và phân phát. Mộc lão là người đứng đầu gia tộc, lại công bằng không thiên vị. Có ông ta bảo quản đan dược thì không lo sợ việc mọi người tranh giành hay bất mãn.
Nghe nói cha con Mộc Đình từ sau khi cãi nhau với phụ thân Mộc Bình liền lập tức rời khỏi Mộc gia, hành tung không rõ. Thiếu đi hai kẻ lòng dạ bất chính, mọi người trong Mộc gia lại càng thêm hòa thuận, không ai gây nên sóng gió gì cả.
– Cháu cần bảy thiếu niên không phân biệt giới tính, tuổi từ mườ bốn đến mười sáu, đặc biệt phải trung thành và chịu được gian khổ.
Đưa ra yêu cầu của mình, Tiểu Hắc cũng không giải thích lý do. Mộc Quốc Thái cũng không hỏi, đây là một sự tín nhiệm, ông ta đã sớm xem Tiểu Hắc là con cháu trong gia tộc, càng là đứa cháu có địa vị hết sức quan trọng. Chỉ cần yêu cầu không vượt quá giới hạn thì Mộc lão gia chủ sẽ tận lực để thỏa mãn cho nó.
Sau khi trở về phòng của mình, Tiểu Hắc ôm Đại Hắc ngồi trên giường, đôi mắt bỗng đượm buồn chứa đầy thất vọng.
– Xin lỗi Đại Hắc, là ta quá yếu kém. Vẫn không đủ tu vi để xông pha thiên hạ để tìm ra dược liệu điều chế đan dược cho ngươi. Ta thật là một kẻ bất tài vô dụng.
Lời nói như xé lòng, hai mắt của Tiểu Hắc đỏ hoe. Cơ thể của động vật khác xa với con người, động vật lại càng không biết tu luyện. Cho nên để biến một chú chó nhỏ trở nên mạnh mẽ như việc đã làm với Mộc Bình là chuyện khó hơn gấp chục lần. Cũng vì lý do này mà ở tu chân giới con người không khi nào đem một con mèo, con gà làm sủng vật cả. Ngay cả các loài man thú hung tàn cũng chỉ có những tán tu thấp kém, không môn không phái lựa chọn. Chân chính người tu tiên đều sẽ tìm một đầu yêu thú làm sủng thú cho bản thân mình.
Còn cái gì là yêu thú thì đó là một khái niệm chỉ có ở tu chân giới. Đối với nhân loại, điều kiện kiên quyết để bước trên con đường truy cầu đại đạo chính là linh căn, không có linh căn thì suốt kiếp chỉ là phàm nhân. Còn với muôn thú, phải có huyết mạch của yêu mới trở thành yêu thú được. Huyết mạch cũng có mạnh yếu khác nhau, cũng giống như phẩm chất của linh căn vậy.
Những động vật bình thường căn bản không có cái gì là huyết mạch yêu thú, cái này thuộc về truyền thừa chứ không phải may rủi như linh căn. Có điều, nếu một con vật dù là nhỏ bé nhất mà may mắn nghịch thiên ăn được một loại linh quả thần kỳ có thể thay da đổi máu thì lại là chuyện khác. Dĩ nhiên, loại trường hợp này còn khó hơn trúng xổ số, bởi vì linh quả hầu hết đều có yêu thú cường đại thủ hộ. Đừng nói là những động vật tầm thường, ngay cả tu sĩ dám có ý định cướp đoạt cũng sẽ lành ít dữ nhiều.
Đầu tư nuôi dưỡng một con yêu thú bình thường cũng đã tốn kém không ít, chỉ có những thiên chi kiêu tử của các gia tộc tu tiên hay môn phái mới có tài lực để thực hiện. Còn những loại động vật bình thường… thật xin lỗi, phá gia chi tử cũng không dám nghĩ đến chuyện lấy đan dược để nuôi chúng. Gà mà muốn biến thành phượng hoàng ư? Câu chuyện cá chép hóa rồng khó khăn tựa lên lên trời không phải sao?
Cũng chính vì lẽ đó, đan phương dành cho động vật phàm tục cực kỳ hiếm gặp, dù có thì cũng là thứ gân gà không đáng một xu vì không ai nguyện đi thử nghiệm cả. Rất may cho Tiểu Hắc, bởi Diệp Thanh Hàn là kẻ thích sưu tập những thứ kỳ lạ trên thế gian. Trong một lần “viếng thăm” động phủ của một vị đan sư đã tìm được một số đan phương và phương pháp cải biến cho động vật thành yêu thú. Vì vị đan sư kia có nuôi một con hầu tử từ bé nên vô cùng yêu thương, chính ông ta là người nghiên cứu ra những thứ đó.
Cảm thấy có chút hứng thú, thế là Diệp Thanh Hàn tiện tay sao chép lại tất cả. Cứ ngỡ lão ta sẽ không bao giờ có dịp dùng đến, không nghĩ đến hôm nay lại thành cứu cánh cho đệ tử của mình. Chỉ là đan phương cũng mới dừng lại ở việc cường hóa nhục thân, giúp cho động vật thường có được sức mạnh to lớn như man thú. Còn huyết mạch thì vẫn là việc ngoài tầm với, trừ khi có được linh quả hiếm có thì may ra.
Sơ lược ngắn gọn như vậy chúng ta liền hiểu được cơ hội để Đại Hắc có thể cùng Tiểu Hắc đi trên tu tiên đại đạo là gần bằng con số không. Hiện tại, Tiểu Hắc chỉ đang cố gắng đi bước nào thì hay bước đó. Tăng cường nhục thân thì tăng cường nhục thân, chí ít Đại Hắc liền đủ sức tự bảo vệ bản thân và thọ mệnh cũng tăng cao thêm một chút.
Các loại dược tài để chế biến đan dược cho Đại Hắc không phải loại quý giá ngàn vàng song lại rất hiếm gặp. Các loại dược thảo này cũng chẳng có giá trị gì với con người nên dù cho có nhìn thấy cũng không ai nguyện ý đi hái. Thành ra tuy đã bỏ công đi khắp các tiệm buôn bán thảo dược ở Hắc Quận, Tiểu Hắc vẫn chẳng tìm ra được thứ mình cần.
Xiết chặt nắm đấm của mình, Tiểu Hắc quyết định sau khi giải quyết xong mối họa Ẩn Sát cho Mộc gia nó sẽ ngao du khắp nơi để tìm kiếm thảo dược. Tuổi thọ của Đại Hắc không bằng nhân loại, không thể chờ đợi quá lâu được.
Lại nhắc đến ba vị trưởng lão trú ngụ tại Mộc gia thì đã có hai người cáo từ rời đi. Không nói chúng ta cũng đoán ra được đó là Cốc Ni và Đằng Thái. Hấp thụ dược lực của Thập Nhất Tăng Đan đã giúp bọn họ chạm đến bình chướng huyền cấp, chỉ cần trở về hảo hảo tu luyện thì khả năng đột phá là không hề nhỏ. Việc này càng làm cho sự kính sợ trong lòng hai người đối với vị tiền bối siêu cấp kia tăng lên mức độ không tưởng.
– A di đà phật, đa tạ Mộc thí chủ đã tiếp đãi chu đáo lão thân và đồ đệ. Sau này chỉ cần Mộc gia có việc cần nhờ đến, bần đạo nhất định sẽ không từ nan.
Đều là người nhiều kinh nghiệm trong giang hồ, Cốc Ni và Đằng Thái hiểu rõ cơ duyên của bọn họ có được là do khởi nguồn từ Mộc gia. Từ đó có thể thấy được quan hệ giữa gia tộc này và vị tiền bối kia không phải nông cạn đơn thuần. Nếu chỉ là một chút nhân quả thì một thiên cấp cao thủ cần phải đích thân chạy từ Triệu quốc sang tận đây để hỗ trợ luyện đan và khách khí nói vài lời với hai người họ sao? Có đánh chết bọn họ cũng không tin. Nếu vậy, chỉ cần giao hảo thật tốt với Mộc gia thì ngày sau ắt sẽ còn cơ hội.
Bọn họ vừa rời khỏi Mộc gia liền có rất nhiều cặp mắt trong bóng tối âm thầm quan sát. Không chỉ có ngườ của Ẩn Sát mà trong đó còn mật thám của Trữ gia và các đại gia tộc khác. Dù sao thì việc có ba vị hoàng cấp hậu kỳ làm khách cũng quá dọa người, nên các thế lực khác đều phải ngày đêm lo lắng cẩn trọng.
Riêng về phần Dực Vũ, ông ta rất chân thành đàm đạo với Mộc lão gia chủ. Là người ân oán phân minh, vị trưởng lão của Mạc Kiếm Môn tỏ rõ thái độ sẽ tạm thời không rời đi nếu Mộc gia vẫn cần đến ông. Nhất là trong thời điểm cả tứ đại gia tộc đang thu mình lại đề phòng việc tổ chức Ẩn Sát ra tay ám toán.
Tạm thời đệ tử của ông ta sẽ trở về môn phái để truyền đạt lại ý nguyện kết minh với Mộc gia với chưởng môn. Quyết định này của ông ta khiến Tiểu Hắc gật đầu hài lòng, rõ ràng niềm tin của nó không đặt nhầm chỗ.