Nhìn như chuyện phiếm nói không có lòng, cũng là chân chính đại sự, thậm chí so với Tống Dương còn quan trọng hơn hiến nghệ trong cung vàng điện ngọc. Kể cả hắn thật sự có bản lĩnh, Nam Lý cũng sẽ không phái một người nước Yến đi tham gia nhất phẩm lôi Yến Quốc.
– Chuyện này, ta không biết nhiều lắm, cậu ôm ta đến Nam Lý, nuôi nấng lớn lên, sở học hết thảy cũng đều do ông ban tặng. – Tống Dương buông chiếc đũa trong tay:- Trước khi lão nhân gia chết, dặn ta một câu: Đừng đi tìm mộng tưởng hão huyền, hãy cố gắng tránh xa Yến quốc.
– Nói như vậy, ông ta không nghĩ ngươi là người Yến?
Tống Dương lắc lắc đầu:
– Vốn ta cũng chưa bao giờ nghĩ mình là người Yến, Nam Lý tốt lắm, hơn nữa ta lớn lên ở Yến Tử Bình… Trên đời này, ta chỉ có một cố hương này.
Phong Long Đế cười ha hả:
– Đều là ngươi nói, ai biết trong lòng thật sự nghĩ gì. Ta cảm thấy cách nói một người càng dựa vào phổ chút…- Đang nói, bỗng nhiên trong miệng lại “cộp” một tiếng, khí độ của thiên tử đích thực không thể nói bừa, y lại cắn được một đồng tiền nữa, lần này không gãy răng, nhưng bởi vì đang tập trung nói chuyện, nhai nuốt cũng không chú ý,, đau cũng không nhẹ.. xem tại TruyenFull.vn
Lý công công vội vàng dâng lên một chuỗi khen tặng, ngồi cùng bàn nhị ngốc có chút bộ dáng muốntrở mặt, nhíu mày nói với Phong Long:
– Ngươi ănmột chút, tiền đều bị ngươi cắn, người khác cắn gì. Phong Long nhả ra đồng tiền, quả nhiên không hề ăn, cắn tiền tuy rằng đại cát đại lợi, nhưng mỗi lần như vậy đau không chịu nổi, quai hàm bệ hạ đều sưng lên.
Sau khi lau miệng, Phong Long lại tiếp tục nói đề tài vừa rồi:
– Nói không chừng, ngươi coi nơi này là ván cầu chứ? Trước tiên là đoạt được ghế ở đây, tiếp đến trở nên nổi bật ở Yến quốc. – Nói xong, lại thay đổi hành vi của mình, vừa cười vừa bổ xung câu:
– Nói chút chuyện phiếm để giải sầu, nghĩ gì nói đấy, không đúng ý ngươi cũng đừng để ý.
– Không cần cẩn thận như vậy, ta biết nói chuyện phiếm. Nếu có tâm với Yến quốc, sao ta lại không giúp Nam Lý giàu mạnh? Ngươi coi cuộc thi là trò đùa sao, nếu nói bốc nói phét, sao có thể bắt nạt có thể lừa gạt được tai rồng.
Phong Long tranh cãi:
– Ta nghe nói, ngươi …
Tiểu Cửu vẫn ngồi bên cạnh nghe, càng nghe càng cảm thấy người ngồi cùng bàn này là tớigây sự, nhưng nàng bỗng nhiên mỉm cười. Hoàng đế có chút tò mò, quay đầu hỏi nàng:
– Cười cái gì?
Lời này, đã bị độc câm!
“Thiếu niên cường” đương nhiên là tốt, nhưng nền tảng cua nó là từ “Biến đổi từ chất bắt đầu từ biến đổi từ lượng”. Nó là công phu lâu dài, đạo lý này nói khỏe mạnh chính là quốc chi căn bản, bổ chính là thận, trị chính là bản. – Trung y có thận làm căn nguyên, tất cả bệnh tật cuối cùng đều liên quan đến thận, người đọc sách ở trung thổ coi như là kiến thức cơ bản, Tống Dương nói những lời này Phong Long đều có thể hiểu được.
Hoàng Đế gật gật đầu, Tống Dương tiếp tục nói:
– Cường quốc chi đạo là cường nhân chi đạo, toàn dân khỏe mạnh mới có thế phát huy, muốn thiếu niên cường phải có một loại dược tốt, mà lòng ta còn có một huyền cơ lĩnh ngộ từ tự nhiên, có thể trị sạch…
Hoàng đế nửa tin nửa ngờ:
– Ý tứ của ngươi, ngươi còn có biện pháp, có thể khiến ta… Khiến Nam Lý chúng ta nhanh chóng cường phú?
Tống Dương lại lắc đầu mà cười:
– Một đêm cường quốc? Làm sao có thể! Tuy nhiên đạo lý của ta, nếu có thể dùng được sẽ có triển vọng tốt.
Phong Long cảm thấy thú vị:
– Là cái gì, nói cho ta nghe một chút?
– Chê cười! Đây đâu phải là hiến nghệ trong cung vàng điện ngọc, cường quốc chi đạo là để Thánh Thượng định đoạt, sao có thể nói cho ngươi nghe? Ngươi là đương kim vạn tuế gia sao? -Tống Dương nhìn Phong Long.
Phong Long lắc đầu, không biết nên làm gì.
Tống Dương phất tay với y, sắc mặt không kiên nhẫn, dùng thái độ như thế với Hoàng đế, trong lòng cảm giác thật thoải mái.