Anh vuốt ve cái đầu nhỏ của cô, môi cong lên cười, và nhẹ nhàng điểm nhẹ lên trán cô một cái.
Mấy cô gái phía khu bên phải thất vọng tràn trề, vài người thì lại ghen ăn tức ở, họ cảm thấy Tiết Nhiên Ly không hề hợp với Mã Thiệu Huy.
Họ nhìn Tiết Nhiên Ly không có nhan sắc sắc sảo, vóc dáng tầm trung, còn không đủ cao, chỉ có mỗi khuôn mặt được chút phúc hậu và nước da trắng sáng.
– Thôi, nhìn bụng của cô ta kia, to đến vậy rồi, mình không còn cửa để ở cạnh anh chàng đó đâu.
Một cô gái mắt tròn ngây thơ, tuổi trẻ trung lên tiếng. Cô ấy là em họ của chú rể hôm nay, vì không muốn để tâm trạng của mấy chị họ và bạn bè của anh họ làm hủy đi buổi tiệc, nên Hoàng Ly cố gắng trấn tĩnh tâm tình của mọi người lại.
Hoàng Ly là đứa trẻ ngoan hiền nhất trong đám anh chị em họ, nên ai cũng nể mặt và thương yêu em gái nhỏ, Hoàng Ly nói thế rồi thì không ai nhăn nhó khuôn mặt và bình phẩm Tiết Nhiên Ly nữa.
Hoàng Ly mỉm cười linh hoạt, mắt sáng ngời chớp chớp, tất cả mọi người dần chuyển chủ đề sang Hoàng Ly.
Năm nay cô chỉ mới tròn 20 tuổi, là du học sinh vừa mới về nước để dự đám cưới của anh họ.
Dù sao cũng là đứa em họ hàng đi du học hiếm có, cho nên ai cũng yêu thương, đã thế tính cách còn rất tốt với mọi người trong nhà, không phải cứ được cho rằng mình đi du học là lên mặt với ai cả.
Bởi tính cách hiền dịu ấy, nên ai cũng quý mến Hoàng Ly, cộng thêm nhan sắc xinh xắn, đáng yêu, dễ rung động lòng người nữa.
Hoàng Ly cười cười nói chuyện với mọi người. Khoảng được mười phút, tiếng chuông nhà thờ đánh lên, mọi người bắt đầu tập trung và ngồi ngay ngắn.
Cửa nhà thờ mở ra, chú rể Hoàng Thúc Khanh tiến vào đầu tiên, dáng vóc cũng hơn 1m7, điển trai, cao ráo, rất hợp với Lý Nguyệt Vãn bạn cô.
Tiết Nhiên Ly vui vẻ cho bạn của mình. Anh mắt chăm chú hóng chuyện nhìn chú rể tiến vào lễ đường. Mã Thiệu Huy ngồi kế bên hơi ganh tị, anh ôm lấy bả vai của cô, ấu trĩ giam giữ cô vào lòng của mình.
Tiết Nhiên Ly quay sang nhìn anh, mắt liếc nhẹ:
– Anh thật là trẻ con.
– Ừm, anh là vậy đấy.
Mã Thiệu Huy hếch cằm, mặt tự tin đánh giá mình trẻ con để giữ vợ.
Phía sau lưng có tiếng nói quen thuộc, cả Mã Thiệu Huy và Tiết Nhiên Ly đồng loạt quay đầu nhìn. Hai người thấy Phùng Chư mặc vest xám lông chuột ngồi phía sau, lưng cao thẳng không thua kém gì Mã Thiệu Huy. Nhưng ở anh, năng lượng phát ra cảm giác cho người ta khó tiến lại gần, còn có thêm vết sẹo dài to trên mặt, thực sự trông rất đáng sợ.
Tiết Nhiên Ly nhìn thấy bạn cũ, cô lịch sự gật đầu nhẹ xem như là chào hỏi. Một bên vai bị bàn tay Mã Thiệu Huy siết chặt, Tiết Nhiên Ly nhíu mày xoay người lên, bản thân hiểu chuyện nên cố gắng giữ khoảng cách nhất định với đàn ông khác giới, cô không muốn anh phải nổi điên lên với người ta vì chuyện không đâu.
Nhưng… Cho dù cô có quay đầu lên hướng tượng Chúa trước mặt, cô vẫn cảm nhận cơn đau ê ê ngay bắp vai. Cô nhìn sang anh tính nói.
– Anh bóp chặt vai cô ấy quá kìa.
Phùng Chư cướp mất lời thoại của cô. Mã Thiệu Huy nhận ra mình sai, bàn tay buông lỏng rồi xoa xoa xin lỗi cô:
– Xin lỗi em, anh lỡ tay. Em đau nhiều không?
Tiết Nhiên Ly lắc đầu, tay vỗ nhẹ lên đùi anh rồi nói:
– Về sau chú ý một chút, đừng có suy nghĩ nhiều.
– Ừ, anh biết rồi.
Mã Thiệu Huy tuy là nhẹ nhàng với Tiết Nhiên Ly, nhưng sắc mặt anh vẫn hầm hầm khó chịu, nhất là khi đưa mắt nhìn ra phía sau chỗ Phùng Chư.