“Bá phụ, đó là vì ngài chưa có trải qua thôi. Nếu là người mình thích khẳng định người đó muốn cái gì ngài cũng sẽ nguyện ý làm cho, cũng sẽ không ghét bỏ người đó làm nũng đâu.”
Cố Du đối với Tiêu Minh Xuyên chính là như vậy, căn bản sẽ không cảm giác phiền toái cùng làm nũng.
Nếu Cố Thái hậu biết Tiên Hoàng mang cốt nhục của mình, Cố Du cũng không tin Cố Thái hậu không đem người ta phủng trong lòng bàn tay cưng chìu hết sức, muốn cái gì cho cái đó, muốn ngôi sao tuyệt đối không cho ánh trăng. Đáng tiếc Cố Thái hậu không biết, sai mất một lần bỏ qua một cơ hội thực tốt.
“Du Nhi, con thật là nghĩ như vậy?”
Cố An Chi trầm mặc hồi lâu, thấp giọng hỏi. Nếu không phải bản thân thích Tiêu Duệ sao có thể tiến cung. Danh hiệu Hoàng hậu đối với Cố gia thật không có đáng giá bằng một Trạng Nguyên. Chỉ là có người ta không biết cảm kích thôi.
Cố Du do dự rồi trầm giọng nói:
“Bá phụ, ngài cùng phụ hoàng có phải có hiểu lầm gì hay không? Nếu không sao……”
Ngôi vị Hoàng đế từ bỏ, con cũng không cần, một mình lưu lạc bên ngoài, Cố Du thật sự không lý giải được ý nghĩ của Tiên hoàng.
Dù Cố Du nói không có hoàn chỉnh, nhưng mà Cố An Chi hiểu, lại không có trả lời, chỉ nghiêm nghị nói:
“Sự tình đã qua đi, Du Nhi đừng hỏi nữa.”
Cố Du chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói:
“Bá phụ hà tất lừa mình dối người, ngài nếu thật sự buông xuống sẽ không phái người đi tìm…… Mà nếu phụ hoàng cũng buông xuống sẽ không chạy trốn. Con cảm thấy các ngài hẳn là nên gặp mặt nói cho rõ ràng.”
Cố Du không nghĩ sẽ can thiệp vấn đề tình cảm của trưởng bối. Nhưng là liên quan thân thế của Tiêu Minh Xuyên, it nhất Tiên đế cũng nên để cho Cố Thái hậu biết Tiêu Minh Xuyên là con bọn họ. Hơn hai mươi năm qua hắn vẫn luôn bị Cố Thái hậu lạnh nhạt, Cố Du cảm thấy hắn có chút oan ức.
“Đủ rồi, Du Nhi, đây không phải chuyện con nên hỏi đến. Đã không còn sớm, con nên trở về dùng cơm trưa đi.”
Cố Thái hậu rõ ràng là không vui, bằng không đã tới thời gian ăn cơm trưa, bình thường đã lưu Cố Du lại dùng cơm, sao lúc này đuổi người trở về.
Trên đường trở về Khôn Ninh Cung, Cố Du gọi người nhắn tin đến Cố gia, nói là Hoàng hậu muốn ăn món do Cố phu nhân làm, mời bà bớt thời giờ tiến cung ở hai ngày.
Bên bá phụ hỏi không được, Cố Du chỉ có thể lại tìm mẫu thân dò hỏi. Kỳ thật, Cố Du muốn tìm là ông ngoại hỏi, ông có khả năng biết nhiều chuyện xưa, nhưng ông tuổi tác đã cao, mấy năm nay cũng không thế nào ra cửa, mà trước mắt thân thể Cố Du lại không thích hợp ra cung.
Cố Du trở lại Khôn Ninh Cung, Tiêu Lĩnh cùng Chu Nhan đang dùng cơm trưa, đương nhiên Tiêu Lĩnh vẫn là dùng dược thiện, thức ăn trên bàn cơ bản đều là cho Chu Nhan.
Tiêu Ý Hành cũng ở đây, hiện tại nó đã tám tháng, trừ uống sữa cũng có thể ăn mấy món loãng, nhũ mẫu đang cho nó ăn canh trứng. Đứa bé này ăn uống không tồi, rõ ràng đôi mắt nhắm vậy mà muỗng đưa đến bên miệng vẫn sẽ tự giác mở ra, đem canh trứng ăn vào.
Có Chu Nhan cùng Tiêu Ý Hành hai đứa ăn uống tốt ở bên cạnh ảnh hưởng, Tiêu Lĩnh dù chỉ có thể ăn dược thiện cũng không cảm thấy khó chịu. Ngẫu nhiên, nó sẽ trộm gắp một chút món thanh đạm ăn. Tiêu Minh Xuyên đã hỏi qua thái y, thái y nói là không có quan hệ, nhũ mẫu cùng các cung nữ cũng liền mặc kệ nó.
Cố Du tạm thời không đói bụng, liền ở bên cạnh nhìn bọn nhỏ ăn.
Tiêu Lĩnh ăn xong trước hết, chạy đến bên cạnh Cố Du, đưa tay nhỏ sờ sờ bụng cha.
“Cha, tiểu muội muội khi nào có thể ra chơi với con?”
Cũng đã thật nhiều ngày, bụng cha sao còn chưa có lớn lên. Nó nhớ rõ đại cữu mẫu khi sinh Đông Nhi muội muội bụng cũng rất to rất tròn, muội muội nó sao lớn lên chậm như vậy.
Tiêu Minh Xuyên vào vừa lúc nghe được vấn đề này, liền cười đáp:
“Lĩnh Nhi không nên gấp gáp, tháng bảy sang năm tiểu muội muội mới ra đời.”
Tháng bảy vốn là tháng nóng, mà vào năm Thừa Khánh thứ mười một mùa hè đặc biệt nóng hơn.
Nếu đơn thuần nóng bình thường còn có thể dọn đi Thái Bình Cung tương đối mát mẻ một chút. Nhưng năm Thừa Khánh thứ mười một khí hậu lại không phải đơn giản như vậy, năm đó chính là thiên tai.
Thời điểm đầu Xuân, phía nam không mưa gây hạn hán, phía bắc sông tràn bờ gây ngập lụt hơn một tháng. Tới vào Hạ, tình huống biến ngược lại, phương Bắc không mưa, rất nhiều nhánh sông đều khô cạn, phía nam mưa rơi không ngừng làm lưu lượng nước tăng cao. Bởi vì nước quá nhiều không có chỗ thoát, thỉnh thoảng có tấu chương báo vỡ đê gửi đến trên bàn Tiêu Minh Xuyên.
Năm đó Khâm Thiên Giám cũng báo có dị tượng, Tiêu Minh Xuyên không thể nói là không tin, chính là không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy.
Đương nhiên, chuyện này không phải một mình Tiêu Minh Xuyên có thể làm. Cố Thái hậu so với Tiêu Minh Xuyên càng coi trọng lời nói của Khâm Thiên Giám, nhưng dù an bài hết thảy cũng xem nhẹ mức độ thiên tai. Rốt cuộc, sự tình phát sinh vượt qua mức định liệu.
Vấn đề quan trọng là đê điều không chịu nổi lượng nước quá lớn. Hầu hết đê bao đều ít được tu bổ thường xuyên, quan viên năng lực ứng biến không đủ. Khi sự kiện phát sinh không kịp thời di chuyển người dân, nước lên quá nhanh, kết quả cuối cùng chính là đê hủy người chết, tổn thất trầm trọng.
Trước khi Tiêu Minh Xuyên băng hà đã tổng kết ưu khuyết điểm được mất cả đời, chi tiết nhớ không rõ, chỉ có thiên tai vẫn là nhớ rõ. Trọng sinh, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là đem chuyện này ngăn chặn. Thiên tai là vô pháp tránh khỏi, chỉ có thể phòng ngừa giảm thiểu tổn thất.
Lúc này, Tiêu Minh Xuyên lệnh Khâm Thiên Giám rà soát, nơi nào nên tu bổ chống lũ lụt thì lập tức tu bổ, nơi nào nên thu hoạch chống hạn hán lập tức liền đổi thời vụ gieo trồng. Những vùng ven sông sẽ bị ngập lụt thì di dời dân, không thể di chuyển liền gia cố đê, nơi không có khả năng bảo trụ chỉ có thể tận lực giảm bớt tổn thất, giảm thương vong ở mức thấp nhất.
Nạn hạn hán qua đi còn có nạn châu chấu, thiên tai qua đi còn có ôn dịch hoành hành, cũng phải làm tốt công tác dự phòng trước khi nó xảy ra, bằng không đến khi đó người dân hoảng loạn cũng cực kì phiền toái.
Mặc kệ công tác chuẩn bị trước đó làm nhiều hay ít, Tiêu Minh Xuyên có thể khẳng định là từ mùa xuân đến mùa thu sang năm hắn sẽ bận tối mày tối mặt. Việc cùng Cố Du đi Thái Bình Cung tránh nóng là không thực hiện được, hoặc là hắn phải để Cố Du đi, còn mình ở lại cung.
Quý Nghi nói dựng phu sợ nóng, lại không nên dùng băng, nóng như vậy Cố Du làm sao bây giờ. Thân thể Tiêu Minh Xuyên luôn thực tốt, tự nhận là mình nóng lạnh đều không sợ, nhưng vào mùa hè năm Thừa Khánh thứ mười một hắn cũng cảm thấy gian nan.
Tiêu Lĩnh chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi:
“Tháng bảy là khi nào?”
Nó còn chưa có đọc sách, cũng không tính là lớn nên vẫn chưa hiểu.
Cố Du xoa xoa đầu con, khẽ cười nói:
“Chính là thời điểm nóng nhất trong năm.”
Tiêu Lĩnh gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Quan niệm thời gian nó chưa biết, nhưng khái niệm lạnh nóng thì biết.