Lý chủ bộ liền nói chuyện với Vương Bác Quân: “Năm nay thi viện, Bác Quân, con có đi thi không?”
Ấn đường Vương Bác Quân hiện lên tia ảo não, chắp tay đúng lễ trả lời Lý chủ bộ: “Nhạc phụ đại nhân, cha con bảo con cứ đi thi thử.”
Hắn không muốn thi công danh. Tứ thư ngũ kinh thì còn miễn cưỡng, mấu chốt là khoa vật thật kia, hắn vừa nhìn liền đau đầu. Nói trắng ra là thiên khoa, đọc được nhưng không hiểu, Vương huyện lệnh cũng thường than rằng Vương Bác Quân sinh không đúng thời. Nếu là ở tiền triều, Vương Bác Quân muốn thi đậu một công danh đâu có đến mức vất vả như vậy.
“Đi thi cho tốt! Đã thành gia thì tất nhiên phải đến lập nghiệp…..” Lý chủ bộ chỉ lo nói chuyện với Vương Bác Quân, hoàn toàn quên mất Tần Chung ngồi một bên.
Đơn giản là Tần Chung cũng không thèm để ý, nói chuyện với Lý chủ bộ còn không bằng nhìn Lý Ỷ La thêm vài lần.
“Ỷ La, để nơi này cho cha và bọn họ nói chuyện, chúng ta ra phía sau trò chuyện đi.” Lý Nguyệt Nga đứng lên, nói với Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La nhíu mày: “Chúng ta có cái gì để nói?”
Vương Bác Quân cười ha ha: “Tiểu muội, muội cùng nương tử ta là tỷ muội, lâu rồi không gặp khẳng định là có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau. Đi đi, đi đi, ta sẽ trò chuyện với muội phu.”
Lý Ỷ La biết, trước mặt Vương Bác Quân, Lý Nguyệt Nga đã nói tình cảm tỷ muội bọn họ rất tốt, nên bây giờ không thể không làm bộ làm tịch.
Nàng cũng muốn biết suy nghĩ của mình có đúng không? Lý Ỷ La nhìn Tần Chung một cái, rồi đứng lên đi theo Lý Nguyệt Nga đến khuê phòng nàng ta từng ở trước khi xuất gia.
Bày trí trong phòng vẫn y như trước kia, căn phòng được quét dọn rất sạch sẽ.
Hai người ngồi xuống hai chiếc ghế dựa, nha hoàn nhanh chóng dâng trà nóng lên.
“Tỷ kéo ta tới đây là muốn làm cho Vương Bác Quân xem?” Lý Ỷ La bưng tách trà lên nhấp một hớp.
Lý Nguyệt Nga không chút do dự mà ừm: “Tướng công tâm địa lương thiện, ta không hy vọng chàng cảm thấy ta lạnh lùng vô tình.”
“Cho nên tỷ liền lợi dụng ta?” Lý Ỷ La cười khẩy, há một tiếng: “Thật đúng là thủ đoạn như một!”
Lý Nguyệt Nga thờ ơ: “Nếu muội cảm thấy bất bình thì cũng có thể lợi dụng ta, tóm lại là ta có lỗi với muội.”
Lý Ỷ La vội lắc đầu: “Đừng! Tỷ không có lỗi với ta! Ta còn phải đa tạ tỷ đã giúp ta tìm được một tướng công tốt như vậy nữa kìa!”
“Vậy thì tốt!” Lý Nguyệt Nga nhẹ nhàng đặt tách trà xuống: “Ta thấy sức khỏe muội phu dường như rất tốt?”
Lý Ỷ La cười khẽ: “Ừm! Có thể là do bát tự của ta và tướng công hợp nhau. Sau khi ta gả đến, sức khỏe của chàng cũng khá lên, nên ta không cần làm quả phụ.”
Lý Nguyệt Nga nghe xong, mặt chẳng chút dao động, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Vậy là tốt rồi!”
Ngồi được một lát, hai người liền đứng dậy đi đến chính sảnh. Lúc này, Lý phu nhân cũng đã trở lại.
Bà ta thấy Lý Ỷ La đến, cười nói: “Bác Quân muốn tham gia thi viện năm nay, Tần Chung, con thì sao? Chắc là con không đi được hả? Nói gì thì cũng bệnh suốt mấy năm, việc học chỉ sợ nhất thời không theo kịp.”
Trong giọng nói Lý phu nhân không giấu được sự đắc ý.
Lý Ỷ La hừ: “Không phiền mẫu thân nhọc lòng! Tướng công con bản chất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, lần thi viện này tất nhiên cũng sẽ tham gia.”
“A…..” Lý phu nhân lấy khăn tay che khóe miệng: “Ha ha, Ỷ La vẫn như lúc còn ở nhà, cứ thích nói đùa.”
Lý Ỷ La liếc Lý phu nhân, cười một cái không rõ thâm ý, cũng chẳng nói nhiều thêm. Nếu như vậy có thể làm trong lòng Lý phu nhân có cảm giác ưu việt hơn một chút, vậy thì cứ để bà ta cho là vậy đi.
“Nam nhân cầu lấy công danh, thành gia lập nghiệp, chúng ta là nữ nhân, nên lo tốt việc tề gia nội trợ. Nguyệt Nga, gần đây con đốc thúc Bác Quân học hành thế nào?”
“Tướng công tiến bộ rất nhanh.”
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Trước đó vài ngày, mẹ có nghe nói mẹ chồng con muốn mua một bức tranh thêu, đã mua được chưa?”
Lý Nguyệt Nga gật đầu: “Đã mua được rồi, tốn hết bốn trăm lượng!”
“Bốn trăm lượng?”
Lý phu nhân cả kinh kêu lên, cái này cũng quá mắc rồi! Bổng lộc lão gia nhà bọn họ không thấp, mỗi tháng mười lượng bạc, cho dù ở nha môn kiếm chác thêm chút ít thì một năm cũng không quá một ngàn lượng. Thứ tốt hiển nhiên đều vào tay huyện lệnh.
“Bức Mừng Thọ Đồ của Vương lão phu nhân nghe nói tốn hết năm trăm lượng. Danh tiếng vị tú nương kia đã truyền đi khắp mấy huyện lân cận, có rất nhiều người muốn mua mà không mua được.” Lý Nguyệt Nga gật đầu, nói.
Lý phu nhân không nhịn được, vừa kinh ngạc vừa cảm thán: “Đúng thật là có bản lĩnh! Mẹ cũng từng nhìn qua bức Mừng Thọ Đồ kia rồi, tay nghề đúng là siêu quần. Cũng không biết người thêu ra bức tranh ấy sẽ có phong thái cỡ nào?”
Lý Nguyệt Nga gật đầu: nàng am hiểu hội họa, tài vẽ tranh cũng không tầm thường, tinh thông nghệ thuật. Bất kể là bức Mừng Thọ Đồ hay là bức tranh mà mẹ chồng nàng mua được, tuy nàng không am tường kỹ thuật thêu thùa, nhưng từ kết cấu tinh vi và cách phối màu hài hòa xinh đẹp kỳ ảo kia, đã đủ để biết tay nghề hội họa của vị tú nương vượt trội hơn nàng, khiến nàng không nhịn được mà sinh lòng sùng bái.
Lý Ỷ La nghe hai mẹ con nhà kia tán thưởng mà biểu tình trên mặt có chút cổ quái. Nếu hai người kia biết vị tú nương mà họ nói đang ngồi trước mặt họ, cũng chính là nàng, thì e là Lý phu nhân sẽ lập tức nuốt hết mấy lời khen của bà ta về ngay mất.
Tần Chung nhìn Lý Ỷ La, ánh mắt đắc ý: Nhìn xem! Tất cả mọi người đều thừa nhận ưu tú của nàng!
Tay Lý Ỷ La đặt trên đầu gối Tần Chung, tay Tần Chung vừa vặn bao lấy tay nàng, nàng lại nhẹ nhàng cào cào vào lòng bàn tay Tần Chung, mỉm cười nhìn lại Tần Chung.
Ăn xong cơm trưa, Lý Ỷ La và Tần Chung liền cáo từ. Lúc ra khỏi Lý gia, trời bất chợt đổ tuyết lơn hơn.
Lý Ỷ La cố ý may cho Tần Chung một tấm áo choàng, vừa ra khỏi đại môn Lý gia, Lý Ỷ La liền khoác áo choàng, kéo mũ trùm cho Tần Chung: “Tướng công, đừng để tuyết thấm ướt đầu, không lại bệnh mất!”
Tần Chung kéo Lý Ỷ La vào lòng: “Nàng không có mũ trùm, chúng ta che chung!”
Lý Ỷ La ôm eo Tần Chung: “Nói! Lúc ra khỏi nhà, chàng bảo ta mặc dày một chút nhưng lại không nhắc ta mang theo áo choàng, có phải là đã sớm có chủ ý này rồi phải không?”
Nàng phát hiện, Tần Chung xuất chiêu rất bất ngờ, làm nàng khó lòng phòng bị.
Tần Chung cười khẽ lắc đầu: “Sao có thể chứ? Ta cũng đâu có biết trời sẽ đổ tuyết lớn đâu, không nhắc nàng mang theo áo choàng là vì sợ nàng mệt.”
“Tin chàng mới lạ!”
Hai người ôm nhau suốt một đường trở về, Tần mẫu vừa thấy cả hai về tới, liền hỏi liên thanh: “Có mệt không? Bên ngoài có lạnh không? Mau tới đây sưởi ấm đi! Có đói không?”
“Đệ muội, sao hai người cũng về nhanh vậy?” Mã Đại Ni, Tần Diệu cùng Tử Như đang ngồi một bên cắn hạt dưa.
“Ăn cơm xong tất nhiên phải về!” Lý Ỷ La cởi áo choàng của Tần Chung xuống, phủi đi lớp tuyết trên mặt.
Mã Đại Ni cười khì: “Cũng phải, mẹ cả và cha muội có thể làm ra loại chuyện gả thế kia, hẳn là cũng không tốt hơn nhà tẩu bao nhiêu.”
“Sao thế? Nhị tẩu, tẩu về nhà bị xem thường à?” Lý Ỷ La kinh ngạc. Tính tình Mã Đại Ni và Tần Diệu không hiền lành gì, không có mấy người có thể làm hai người họ khó chịu.
“Đáng giận lắm! Mẹ cho phu thê tẩu mang theo nhiều lễ vật như vậy về, mà vị đại tẩu kia của tẩu còn không thỏa mãn, nói xiên nói xỏ rằng lễ vật quá ít. Mẹ, mẹ nói xem, mấy món đồ mẹ đưa có thứ nào không phải là đồ tốt chứ? Tẩu ấy nói đồ quá ít chính là đang mắng mẹ keo kiệt, cái này con làm sao nhịn được? Nên con lập tức mắng tẩu ấy một trận, rồi bỏ về với tướng công.” Tuy đồ tốt đều bị nàng và Tần Diệu giấu đi, nhưng số còn lại cũng đâu có kém. Cãi nhau cũng tốt, cãi rồi cái gì cũng không cần cho.
Mã Đại Ni và Tần Diệu liếc nhìn nhau, đều thấy được sự đắc ý trong mắt đối phương.