Lời an ủi đã đến bên miệng, nhưng dẫu chỉ là một câu thì cô cũng không sao nói ra cho được.
Từ Thanh Đào kìm nén rất rất lâu, thế rồi cô chỉ dám rụt rè hỏi nhỏ: “Cậu, sao trời mưa mà cậu lại không mở ô lên để che thế.”
Chất giọng của người thuộc hòn đảo nhỏ phương Nam.
Mềm mại và ngọt ngào.
Cùng giọng với quê của mẹ anh.
Tại khoảnh khắc ấy, bao kiên cường và bình tĩnh mà anh giả vờ trong suốt mấy ngày nay đã tan rã hết thảy.
Hốc mắt của thiếu niên cứ nhìn chằm chằm, sau đó chợt đỏ ửng, trong mắt xuất hiện mấy sợi tơ máu.
Anh nhắm mắt lại, như đang tìm kiếm sự cứu trợ và chỗ để dựa vào vậy.
Vầng trán trơn bóng chạm vào hõm vai cô, thiếu niên tựa như cây tùng, cây bách bị gãy đứt đoạn, tháo bỏ hết mọi sức lực trên người, chỉ biết dựa vào đôi vai gầy yếu của cô để chống đỡ thân mình.
Không ai nói năng gì.
Từ Thanh Đào gần như không thể chống đỡ nổi sức nặng của anh nữa, cô cố gắng cân bằng cơ thể của mình.
Ngay sau đó, cô cảm nhận được một trận ấm nóng trên vai, là nước mắt của anh.
Cùng với đó là giọng nói khàn khàn nghẹn ngào của bản thân anh:
“Từ Thanh Đào, tôi không còn gia đình nữa rồi.”
Đối với cô mà nói, Trần Thời Dữ là cậu bạn ngồi bàn sau thích bắt nạt cô.
Cô vẫn còn nhỏ, bởi thế nên cô không thể hiểu rõ cái kiểu chỉ bắt nạt mỗi mình cô có ý nghĩa sâu xa gì.
Nhưng, trong khoảnh khắc anh nói ra lời nói đó.
Từ Thanh Đào bỗng cảm nhận được rằng, hình như khoảng cách giữa hai bọn họ không hề xa vời đến vậy.
Anh cũng giống như cô mà thôi.
Là đứa trẻ bị bỏ quên trên thế giới này.
Cuối cùng cô cũng không thể chống đỡ nổi sức nặng trên bả vai mình nữa.
Thế nên, cô chỉ đành buông lỏng chiếc ô trong tay ra.
Khoảnh khắc chiếc ô rơi xuống đất.
Là lần đầu tiên Từ Thanh Đào lấy hết dũng khí của mình ra, dùng hết sức mà ôm lấy anh.
Hình như, hình như cô đang hy vọng mình có thể truyền chút độ ấm mỏng manh trên người mình sang cho anh.
Muốn nói với anh rằng, trên thế giới này, vẫn còn có cô giống anh.
Nhưng cô không nói cái gì cả.
Đến đây, dòng ký ức đột ngột ngắt đoạn, bây giờ, khi Từ Thanh Đào nhớ lại, chắc vì lúc ấy cô cảm thấy Trần Thời Dữ và cô đều đáng thương giống nhau, thế nên anh mới cắm rễ ở sâu trong lòng cô lâu đến vậy, cả bảy năm ròng rã trôi qua mà cô chẳng thể xóa nhòa và lãng quên anh.
Người ta nói, đàn ông đẹp trai có là gì.
Cảm thấy đàn ông đáng thương thì thôi xong rồi.
Không phải lời nói này không có lý.
Trong lúc cô ngây ngẩn, họ cũng đã đến nhà cũ của nhà họ Trần.
Trần Thời Dữ xuống xe trước, ra cốp xe lấy quà.
Tất nhiên, đây không phải là do anh mua, cơ bản là vì anh không hề có ý định mang theo quà về nhà cũ.
Trước khi đến đây, Từ Thanh Đào đã đến trung tâm thương mại để mua, cô nói rằng, lần đầu tiên gặp người nhà anh mà không mang quà đến thì có vẻ lễ phép.
Dáng vẻ cô gái nói tới nói lui như thế trông vô cùng đáng yêu.
Chỉ là do cô chỉ mua nhưng lại lười xách.
May mà không quá nhiều đồ, Trần Thời Dữ cầm hai tay là đủ.
Vừa mới xách lên đã thấy Từ Thanh Đào xung phong nhận xách một nửa cho anh.
Đang nghĩ rằng, không có việc gì mà tự dưng cô lại xun xoe như thế, không phải gian thì ắt cũng là trộm, chợt, bàn tay phải trống không bị cô dùng sức nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau.
Anh nhướng mày.
Tai của Từ Thanh Đào hơi đỏ lên, lẩm bẩm giải thích: “Hai tay anh đều cầm đồ như vậy thì sao dắt em được.”
Cũng có lý đấy chứ.
Trần Thời Dữ bật cười, để mặc cho cô dắt mình đi.
Ngay khi bước vào cửa, anh nghe thấy Từ Thanh Đào trịnh trọng nói ra một câu: “Sau này em sẽ là người nhà của anh.”
Bước chân của Trần Thời Dữ chợt khựng lại trong giây lát.
Hình như anh cũng nhận ra được rằng, cảnh tượng của giờ phút này như thể là đang dần chồng lên cảnh tượng của nhiều năm về trước.
Từ Thanh Đào lại nghiêm túc lặp lại một lần nữa:
“Sau này chúng ta đã có gia đình rồi.”
…
Từ Thanh Đào còn tưởng rằng ông bà nội của Trần Thời Dữ sẽ rất khó chung sống.
Nhưng hình như nhà họ Trần không hề khủng bố như là cô nghĩ, chí ít thì, người ngoài nhìn vào thì thấy có vẻ khá hòa thuận vui vẻ.
Nghĩ cũng đúng thôi, Từ Thanh Đào cũng hơi cạn lời bởi sức tưởng tượng phong phú vừa nãy của mình.
Suy cho cùng, nhà họ Trần cũng là gia đình quyền thế ở Vân Kinh, sao lại xảy ra cảnh tượng giống như trong phim – cảnh tượng bị người lớn dùng mười triệu tệ tát vào mặt, sau đó bảo cô cầm mười triệu này rồi rời khỏi cháu trai tôi đi.
Chỉ nghĩ thôi cũng mà cô sắp cười ra thành tiếng tới nơi rồi.
Lúc bị Trần Thời Dữ chú ý đến, anh còn hỏi sao thế.
Từ Thanh Đào thành thật trả lời, thế là cô bị Trần Thời Dữ phản bác lại bằng giọng điệu thong thả ung dung: “Anh chỉ đáng giá mười triệu thôi ư?”
Cô rất muốn nói anh rằng, ở trong “ngành”, anh chỉ “niêm yết giá cả hành nghề” của mình là tám trăm nghìn thôi đấy.
Mười triệu đã là mức giá sau khi lạm phát rồi đó, được chưa nào:)
Hình như Trần Thời Dữ vẫn cứ bám chặt lấy vấn đề này không buông, tiếp tục nói: “Với tư cách là một phóng viên tài chính, chắc chắn là em phải có chính kiến.”
Anh dừng lại một chút: “Rõ ràng là, lấy mười triệu rời đi không hời bằng tiếp tục ở bên anh, đây mới là phát triển dài lâu, hiểu không?”
“Hiểu, hiểu, hiểu, anh là giỏi nhất, anh là giỏi nhất!”
Nếu không phải vì ông nội tìm Trần Thời Dữ có việc, thì có lẽ là Từ Thanh Đào vẫn sẽ bị anh quấn lấy mà tìm hiểu nguyên nhân.
Lúc ăn tối, những họ hàng khác nhà họ Trần lần lượt quay về.
Từ Thanh Đào ở bên cạnh vừa nghe Trần Thời Dữ giới thiệu vừa chào hỏi theo anh, nói chung thì, chuyến đi đến nhà cũ này cũng khá ổn.
Lúc buổi tối, ông cụ Trần giữ bọn họ ở lại một đêm.
Nhớ đến ngày mai là đêm giao thừa, cùng người nhà đón năm mới cũng rất tốt.
Từ Thanh Đào không có ý kiến gì, tất nhiên là Trần Thời Dữ nghe theo cô.
Sau khi ăn cơm xong, không khí năm mới tưng bừng hẳn lên.
Đám trẻ con đang chạy nhảy cười đùa ở lành lang, Từ Thanh Đào phát huy chức năng của cháu dâu, ngồi trong sân nói chuyện với bà nội của Trần Thời Dữ.
Còn bao gồm cả cô nhỏ Trần Dạng của Trần Thời Dữ và con gái Miêu Lộ của bà ấy.
Ở đây, người tầm tuổi với Từ Thanh Đào chỉ có mỗi mình Miêu Lộ, cô ấy còn tưởng rằng chị dâu sẽ giống tính cách của anh họ, tưởng rằng rất khó tính, nhưng không ngờ là Từ thanh Đào lại rất dễ tính.
Hơn nữa, so với ông anh họ cổ hủ thì rõ ràng cô chị dâu này là bậc thầy lượt mạng 24/24.
Chẳng mất quá nhiều thời gian đã hòa nhập được với Miêu Lộ.
Chủ yếu là nói chuyện cùng với bà nội và cô ấy, ba câu của người già thì chẳng có câu nào rời khỏi chủ đề khi nào tổ chức hôn lễ, lúc nào có con.
Tuổi của cháu và Tiểu Đào không còn nhỏ nữa, nhân lúc tuổi còn trẻ đẻ con sớm sớm một chút mới tốt.
Chỉ nghe có một chút mà Từ Thanh Đào đã xấu hổ đến nỗi da đầu tê dại.
Cô và Trần Thời Dữ trải qua thế giới hai người chưa được bao lâu nữa mà, sao lại có con nhanh thế làm gì T.T!
Bèn tám chuyện với Miêu Lộ ở ngay bên cạnh.
Điểm chung duy nhất của hai người là Trần Thời Dữ, nói chuyện thì sẽ không thể tránh khỏi việc phải nói về anh.
Đôi ba câu tám chuyện, cứ vậy mà thân quen nhau.
Từ sau lần trở về nhà cũ, hai người còn trao đổi WeChat.
Miêu Lộ là con nhà giàu không đi làm gì, cũng không có áp lực chi, suốt ngày bay đi du lịch khắp thế giới.
Thỉnh thoảng còn gửi cho Từ Thanh Đào ít đồ ăn nhẹ phong cách nước ngoài, có lần còn gửi hạt mắc ca, vừa hay Từ Thanh Đào nghỉ ở nhà hai ngày, chân trước Trần Thời Dữ vừa ra khỏi Bách Nguyên Nhất Hào, chuẩn bị đi công tác ở Pháp.
Ngày tháng dài đằng đãng này, cô chỉ có thể “gặm” quả mắc ca để giết thời gian.
Lục tung khắp Bách Nguyên Nhất Hào để tìm dụng cụ tách quả mắc ca.
Lật hết tất cả các ngăn kéo mà bình thường không mở.
Tuy rằng Từ Thanh Đào cũng cảm thấy trong phòng đọc sách sẽ không có dụng cụ gì đáng kể.
Nhưng cô vẫn nghiêm túc tuân theo tôn chỉ “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, cô mở các ngăn kéo ra tìm kiếm hết một lượt.
Chỉ là, lúc mở ngăn kéo thứ hai ở bên trái bàn làm việc của Trần Thời Dữ ra, thứ đập vào mắt cô trông hơi sai sai.
Ở những vị trí khác, nếu không phải là tài liệu thì cũng là con dấu, chỉ có ngăn kéo này lại đựng một chiếc kẹp tóc ngọc trai đã lâu chưa sửa.
Vì lâu năm nên Từ Thanh Đào không thể nhớ kẹp tóc này là của mình ngay được.
Có thể thấy rằng, dù chủ nhân đã giữ gìn vô cùng cẩn thận nhưng viên ngọc trai đã rơi ra và ngả sang màu vàng, sau đó, có lẽ nó đã được sửa đi sửa lại rất nhiều lần.
Một chiếc kẹp tóc chưa đến ba, bốn tệ.
Có đáng để gìn giữ nhiều năm như vậy không?
Từ Thanh Đào mơ hồ cảm thấy hình như mình đã chạm đến cái gì đó.
Tinh thần hăng hái mà mở ngăn kéo ra, bên trong vẫn còn một chiếc điện thoại iPhone đời cũ.
Bấy giờ, trong đầu cô, dường như có thứ gì đó đang được xâu chuỗi lại.
Câu mà Tống Gia Mộc nói cách đây không lâu lại văng vẳng vang lên trong đầu.
“Nếu như anh không xóa tin nhắn đó của cậu ta, có phải là em sẽ không thích anh đúng không?”
Xóa tin nhắn?
Xóa tin nhắn gì của Trần Thời Dữ cơ?
Chỉ một khắc trôi qua, đôi tay Từ Thanh Đào run rẩy không thôi.
Tuy rằng chiếc điện thoại này đã quá cũ nhưng bất ngờ rằng nó vẫn được sạc đầy.
Mật khẩu điện thoại của Trần Thời Dữ vừa đơn giản vừa dễ đoán, giống ngày sinh nhật của của cô.
Chỉ là, bây giờ điện thoại lại đổi thành ngày kỷ niệm kết hôn của hai người.
Sau khi vô thức nhập mật mã, Từ Thanh Đào mở hộp tin nhắn trong điện thoại ra.
Một mảng trắng xóa.
Không có gì cả.
Bỗng cô không nói ra được lòng mình cảm thấy ra sao, cứ lởn vởn mãi trong lòng.
Là chút mất mát và chút may mắn.
Mãi cho đến khi cô chuẩn bị thoát ra.
Lại chẳng biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhấp mở vào bản nháp.
Ngay sau đó, giống như bị sét đánh vậy, đầu óc trống rỗng.
Mười mấy tin nhắn, mỗi tin đều là hôm 31 tháng 5 năm 2013, ngày anh ra nước ngoài đó.
Mười mấy tin nhắn, mỗi tin nhắn đều bắt đầu bằng tên của cô.
“Từ Thanh Đào, bây giờ cậu có rảnh để đến sân bay không…”
Bị xóa.
“Từ Thanh Đào, tôi đang ở sân bay.”
Bị xóa.
“Từ Thanh Đào, tôi muốn gặp cậu một lần.”
Bị xóa.
Bị xóa, bị xóa, bị xóa.
Xuyên qua thời gian, dường như cô có thể trông thấy cậu thiếu niên của cô, anh trống trải đến nhường nào nơi sân bay ấy, anh gõ từng chữ một, anh gõ ra mấy câu này ra sao.
Và đã gửi hai câu vào hộp tin nhắn.
“Từ Thanh Đào, tôi ở sân bay đợi cậu.”
Thời gian gửi đi là ba giờ mười lăm phút chiều.
Sau mười lăm phút.
Dường như anh đã nhận đối phương sẽ không trả lời lại anh nữa.
Mới đành cam chịu mà bỏ cuộc.
Nhưng lại không nỡ trách cứ cô câu nào.
Tin nhắn cuối cùng anh gửi đến vẫn là lời chúc phúc mà anh muốn trao cho cô:
“Từ Thanh Đào, ngày ngày vui vẻ, mãi mãi bình an, tốt nghiệp vui vẻ.”
Nhưng trong chiều hôm ấy, cô không hề nhận được bất kỳ một tin nhắn nào.
Vào giây phút cô thấy tin nhắn này, nó dài đằng đẵng như một thế kỷ đã qua vậy.
Tuy rằng lúc trước cô luôn thấp thỏm không yên, cứ luôn phỏng đoán tới lui, ánh trăng sáng của Trần Thời Dữ ấy, người con gái mà anh thích nhiều năm ấy, liệu có phải là cô hay không.
Nhưng, tại khoảnh khắc cô biết được sự thật này.
Cô không thể bình tĩnh được như trong tưởng tượng, ngay lúc ấy, thậm chí, đến cả sức lực để đứng vững Từ Thanh Đào cũng không còn.
Tóm lại là, không thể ngờ được rằng.
Cô hít sâu một hơi nữa, phổi đau như bị dao cứa qua vậy.
Không ngờ rằng, người khiến anh đau lòng nhiều năm như vậy lại chính là cô.
Không ngờ rằng, người khiến anh tuyệt vọng đau khổ như vậy lại là cô.
Không ngờ rằng…
Không ngờ rằng, cái người đàn ông vừa kiêu ngạo lại vừa hăng hái ấy, dẫu bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ ấy đợi chờ một người, đợi chờ cô.
Trái tim như bị một tảng đá đè lên nặng trĩu.
Từ Thanh Đào không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào cho phải.
Hình như, năm ấy, sau khi chia tay nhau, cô đã ôm tâm tình thoải mái nhẹ nhàng mà bắt đầu một cuộc sống mới.
Thoải mái nhẹ nhàng mà quên lãng anh, thoải mái nhẹ nhàng mà để anh lại chốn cũ.
Giây phút cô biết được sự thật này.
Thế mà thứ bao bọc lấy cô lại là nỗi sợ hãi vô cùng vô tận.
Sợ hãi vì cô đã khiến anh đau khổ nhiều đến vậy.
Sợ hãi lỡ đâu bọn họ không may mắn đến nhường này, lỡ đâu chẳng thể đợi được ngày gặp lại.
Mãi cho đến khi điện thoại reo lên, cô mới dâng tỉnh táo lại và lấy lại tinh thần trước khi bị nhấn chìm trong dòng cảm xúc ấy.
Là điện thoại đến từ Trần Thời Dữ.
Tất cả những gì cô có thể nhẫn nhịn, ngay khi cô nghe thấy giọng nói của anh.
Hình như đã sụp đổ mất rồi.
Lúc nhận điện thoại, Từ Thanh Đào cướp lời, mở miệng nói anh trước: “Anh đang ở sân bay à?”
Trước khi lên máy bay, lần nào anh cũng sẽ gọi điện thoại báo bình an cho cô.
“Đúng rồi.” Giọng nói của Trần Thời Dữ bình thản: “Chuyện gì vậy?”
Mũi của Từ Thanh Đào chua xót: “Em muốn gặp anh.”
Đầu bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng, trêu chọc cô theo thói quen: “Đâu phải là chưa từng đi công tác đâu, chắc chưa đến nỗi chỉ vừa xa nhau có hai tiếng đồng hồ mà em đã nhớ chồng em đâu nhỉ?”
Vốn dĩ anh chỉ muốn trêu chọc cô.
Ai ngờ đâu, ngay sau đó thôi, Từ Thanh Đào đã rơi nước mắt: “Em không biết, em chỉ muốn gặp anh.”
Cuối cùng thì Trần Thời Dữ cũng đã nhận ra điều bất thường, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: “Sao thế?”
“Em nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại của anh.” Từ Thanh Đào khóc thút tha thút thít, cũng không biết anh có thể hiểu được lời mình đang nói hay không: “Hồi cấp ba, lúc anh ra nước ngoài, anh có gửi tin nhắn cho em, Trần Thời Dữ, khi ấy em không nhận được tin nhắn đó, không phải do em cố ý, nhưng lúc đó em có đến tìm anh, hu…”
Khi ấy cô đã đi tìm anh.
Từng không màng tất cả.
Nhưng có quá nhiều vật cản ngăn chặn trước mặt cô.
Thứ tình cảm ngây ngô và tình yêu thầm kín ấy, chúng không thể cho cô dũng khí.
Đến cả tư cách vì anh mà khóc một trận thật to cũng không có.
Nếu cô của khi ấy có thể dũng cảm hơn một chút, dũng cảm hơn một chút nữa thôi.
Có chăng bao tiếc nuối và những lần bỏ lỡ nhau trong mấy năm qua sẽ không tồn tại?
Đầu biên kia điện thoại im lặng trong mấy giây.
Như thể là ngày hôm ấy và mấy giây này đang dần chồng chất lên nhau vậy.
Qua rất lâu sau, giọng nói của Trần Thời Dữ mới vang lên, giống như câu nói ở trong tin nhắn ấy vậy, chỉ ngập ngừng một giây:
“Từ Thanh Đào, bây giờ anh ở sân bay đợi em, được không?”
Đáp lại anh là cái gật đầu nghẹn ngào của Từ Thanh Đào.
Lần này, cô chẳng còn không biết vị trí sân bay nữa.
Chẳng còn không biết chuyến bay nữa.
Cô chạy đến gặp anh.
Trời trong xanh biếc, chẳng có một trận mưa to nào nữa.
Sân bay quốc tế Vân Kinh vẫn hằng sừng sững nơi ấy.
Theo dòng thời gian, thiếu nữ mười sáu tuổi cứ vậy mà vội vã lớn lên.
Từ đồng phục đến chiếc váy dài.
May mắn thay, chàng trai mà cô yêu vẫn hằng cạnh bên cô.
Dường như Trần Thời Dữ vẫn luôn đứng ở sân bay đợi cô.
Tựa như, anh đang đứng ở nơi tận cùng thế giới hoang vu của cô, mãi cho đến khi thế giới của cô chỉ có còn lại một mình anh.
Trước đến nay Từ Thanh Đào chưa từng chạy nhanh đến vậy.
Chạy vụt ra từ sau cánh cửa phòng học, chạy vụt ra từ tòa nhà của sân bay quốc tế Vân Kinh.
Chạy nhanh như thế, và rồi lảo đảo nhào vào lòng anh.
Chỉ vì để ôm lấy cuộc tương ngộ chẳng hề dễ dàng này.
… Chỉ vì để lao đến với tình yêu thầm kín long trọng vô cùng này.