“Bảy mươi nghìn!”
Hàn Băng dời mắt khỏi món đồ trong tay, quay ra ngoài nhìn hai phòng đang đấu giá kia. Nàng biết phòng chữ Viễn là ai, khẽ mỉm cười, đọc lên một con số.
“Tám mươi nghìn.”
Mọi người trong phòng bất ngờ nhìn nàng, không hiểu nàng đang làm gì.
“Là người làm ăn, đôi khi phải có chút mánh khóe chứ!” Hàn Băng nhấm một ngụm trà nhỏ nhẹ giải thích, lúc này mọi người mới hiểu ra.
“Tám mươi năm nghìn!”
“Chín mươi nghìn!” Phương Thanh vẫn điềm nhiên như không, cảm giác như con số mình đọc ra chỉ là mấy bạc vụn.
“Một trăm nghìn lượng vàng!” Hàn Băng vui vẻ, cắn một miếng bánh hoa nhài.
Bọn Triệu Sơn nuốt nước miếng, sợ hãi nhìn ra ngoài, sợ rằng hai người kia sẽ bỏ cuộc không đấu giá nữa. Nhưng sự lo lắng của họ hoàn toàn là dư thừa rồi, Phương Thanh kia vẫn kiên trì muốn mua được.
“Một trăm hai mươi nghìn!”
Cả đại sảnh im phăng phắc, dường như chỉ một cây kim rơi xuông cũng có thể nghe thấy được. Triệu Cảnh cảm giác hôm nay mình nằm mơ rồi, một buổi tối có thể kiếm được nhiều tiền như thế, thật giống như một giấc mơ vậy!
“Một trăm hai mươi nghìn lượng vàng! Có ai ra giá cao hơn không? Nếu không có ai ra giá cao hơn, vậy Thuần Hóa Đan sẽ thuộc về phòng chữ Viễn tầng ba! Thuần Hóa Đan công dụng giống như tên gọi, giúp bản thân thuần hóa linh thú một cách dễ dàng. Sau khi cho linh thú ăn đan dược này vào, có thể dễ dàng thuần phục và khế ước chúng không gặp bất kỳ trở ngại nào!” Triệu Cảnh chốt giá rồi giải thích công dụng của vật phẩm.
Phương Thanh nhận lấy đan dược được đưa đến, lại đưa cho Phương Tuyết đang ngồi bên cạnh. Móc từ trong tay áo ra hai tờ ngân phiếu một vạn, đưa cho tiểu nhị.
*mình xin giải thích chút nhé ^^
Đơn vị tiền tệ của mình viết sẽ là:
100 lượng bạc=1 lượng vàng.
10.000 lượng vàng=1 vạn (ngân phiếu).
Và tất nhiên cũng có:
+Ngân phiếu một trăm~ 100 lượng bạc/vàng.
+Ngân phiếu một nghìn~ 1.000 lượng bạc/vàng.
“Vật phẩm cuối cùng chính là Hồi Hoàn Đan! Giá khởi điểm là hai mươi nghìn lượng vàng! Mỗi lần tăng giá không giới hạn số tiền!” Triệu Cảnh đứng trước Hồi Hoàn Đan thông báo.
“Thế nào là tăng giá không giới hạn số tiền?” Một vị khách trong đại sảnh thắc mắc hỏi.
“Tăng giá không giới hạn số tiền chính là ngươi có thể tăng một lượng vàng cũng được, mà tăng mười nghìn lượng vàng cũng được!”
Sau khi tất cả mọi người đều đã hiểu, Triệu Cảnh liền bắt đầu đấu giá.
“Năm mươi nghìn lượng vàng.”
“Bảy mươi nghìn.”
“Tám mươi nghìn.”
“Tám mươi năm nghìn.”
Lần này ra giá chỉ có những lão đại trong phòng bao hô, mỗi một lần tăng đến hàng chục nghìn khiến những người ngồi bên ngoài đại sảnh tự ti mặc cảm.
Họ không nhiều tiền như vậy, họ chỉ đến đây xem thôi, được không?! Đám người bên dưới mặc cảm không thôi.
Những đan dược trước không tăng mạnh như đan dược này, liệu có phải Hồi Hoàn Đan cực kỳ quý hiếm hay không, mà các lão đại đều thi nhau tranh giành như vậy?!
“Chín mươi nghìn.”
“Một trăm nghìn.”
“Một trăm hai mươi nghìn.”
“Một trăm năm mươi nghìn.”
“Một trăm bảy mươi nghìn.”
“Hai trăm nghìn lượng vàng!”
“Hai trăm ba mươi nghìn.”
“Hai trăm ba năm nghìn.”
“Hai trăm năm mươi nghìn.
Con số này thật sự là rất cao! Thậm chí còn không có xu hướng dừng lại, vẫn tăng rất đều!
“Hai trăm bảy mươi nghìn.” Hoàng Tiêu Dương từ đầu tới cuối vẫn nâng giá vật phẩm nhưng đan dược này, hắn cần! Đại hoàng huynh của hắn đang rất cần viên thuốc này, vậy nên hắn phải có được nó!
“Ba trăm nghìn lượng vàng!”
“Ba trăm năm mươi nghìn!”
“Bốn trăm!”
“Bốn trăm hai mươi nghìn.”
“Bốn trăm sáu mươi nghìn.”
“Năm trăm.”
Chỉ còn lại phòng bao của Hoàng Tiêu Dương và phòng của người bí ẩn từng ra giá Tịnh Hoàn Đan kia.
mọi người 20/10 vui vẻ nha!???