Trở lại chỗ dừng xe, Lục Phong Miên dùng dao đâm lốp mấy chiếc xe của bọn chúng, sau đó mang Mộc Ân lên xe.
Tiếng động cơ xe vang lên, chạy xuống dưới núi, nơi xa những kẻ kia bị Trần Uyển Di dẫn dụ đã ý thức được mình mắc lừa, phẫn nộ quay trở lại.
Nhưng chờ bọn họ quay lại nơi dừng xe, mới phát hiện săm lốp đã xì hơn phân nửa, không có một chiếc nào may mắn thoát khỏi.
Lốp dự phòng không phải là không có, nhưng thay cũng cần thời gian, khi đó có thể Lục Phong Miên đã hội tụ với đám người thuộc hạ đang tìm kiếm anh rồi.
Đám người không biết làm sao, cuối cùng nhao nhao nhìn về phía người đàn ông dẫn đầu.
Người đàn ông cắn răng một cái, nói: “Thay lốp đi.”
Để tiên sinh biết làm việc không thuận lợi, thì sẽ sống còn khó chịu hơn chết, cho nên dù là có một chút hi vọng cũng muốn đuổi theo.
…
Sau khi xe lái đến dưới núi năm phút, Lục Phong Miên vòng một vòng lớn cuối cùng cũng tụ họp với Phó Dũng.
Không dưới hai mươi chiếc quân dụng việt dã đã chỉnh tề dừng ở ven đường, khiến Mộc Ân nghĩ đến cảnh lúc cô bỏ trốn bị Lục Phong Miên bắt lại, trong sự kinh hoảng sinh ra một tia buồn cười.
“Lục gia…” Phó Dũng thấy hai người bọn họ đều vô sự, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài: “Nhận được điện thoại của ngài, tôi đã gọi người tới, vẫn là chậm nhiều như vậy, ngài…”
Anh ánh mắt chuyển tới trên người Lục Phong Miên: “Ngài không bị tổn thương thì tốt rồi” nhưng không thể nói ra được.
Chỉ thấy máu tươi trên cánh tay Lục Phong Miên đã nhiễm thấu quân trang và áo sơmi, nửa bên tay áo rách ươm.
Mộc Ân thuận theo ánh mắt bác ấy nhìn sang, kinh ngạc mở to hai mắt.
Đoạn đường này tia sáng lờ mờ, tăng thêm căng thẳng, cô vẫn không hề biết Lục Phong Miên bị thương.
“Lúc kiếng xe nát đâm vào bị thương, không có gì đáng ngại.”
Lục Phong Miên bình tĩnh giật đứt nửa bên tay áo sơmi, phân phó: “Những người kia ngay đằng sau, không biết có đuổi theo không, trên tay bọn họ đều có súng, bảo mọi người cẩn thận trong lúc đánh nhau, nhất định phải để lại người sống.”
“Vâng.” Phó Dũng đi chỉ huy thuộc hạ.
Sau khi bác Phó đi, Lục Phong Miên kéo Mộc Ân đến trước mặt: “Muộn như vậy em còn ra ngoài, tại sao?”
Mộc Ân thực sự nhìn không được tổn thương trên cánh tay của anh, nói: “Vẫn nên xử lý miệng vết thương trước rồi nói sau.”
Nói xong mạnh mẽ kéo anh trở lại trên xe.
Vừa vặn bác Phó trở về đưa hòm thuốc, cô nhận lấy: “Để cháu làm cho bác Phó, bác đi mau đi.”
Cô chủ động như thế, Phó Dũng vui vẻ cực kỳ, nhanh chóng lui xuống.