“Trong triều có sự ủng hộ của Thượng Quan gia và Bùi gia, đợi đến khi vụ án Tần gia kết thúc, Tần gia nhất định có trọng thưởng. Ổn định được chuyện Tây Bắc, Tiêu Túc không còn gốc rễ ở Tây Bắc, với bản lĩnh của Tần Lâm và uy danh của Tần gia ở Tây Bắc, quân quyền của Tây Bắc sớm muộn gì cũng rơi vào tay Tần Lâm. Đợi năm sau khi tổ chức khoa cử, Điện hạ lại an bài nhân thủ vào triều, đến lúc đó Điện hạ sẽ hoàn toàn vô lo vô ưu”
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói, nhàn nhạt đáp một tiếng, sau một chốc, nàng như thể nghĩ đến gì đó cười nói, “Ban nãy bảo ngươi ra ngoài, ngươi sống chết ăn vạ trong phòng làm gì? Cho rằng cậu ta không thể gây phiền phức cho ngươi hay sợ ta dối gạt ngươi chuyện gì?”
“Không phải như vậy”, Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung hỏi, hoàn toàn không nghe ra hàm ý của Lý Dung, hắn cười nói, “Ta một mực ở lại, Thượng Quan Húc sẽ càng khẳng định ta đang thao túng Điện hạ. Một khi đã có ý nghĩ ta xúi giục Điện hạ, sau này bất kể là lúc nào đi nữa, bọn họ sẽ luôn tin rằng chỉ cần trừ khử ta, Điện hạ sẽ ngừng đối nghịch với họ. Như vậy, Điện hạ sẽ an toàn hơn rất nhiều”
Lý Dung nghe thế không khỏi nhướng mày, “Ngươi không sợ chết sao?”
Bùi Văn Tuyên hai tay luồn trong tay áo, thanh âm nhàn nhạt, “Con cháu hàn môn đã muốn bò lên cao, nếu sợ chết sẽ không có suy nghĩ kia”
“Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung không khỏi có vài phần nghi hoặc, “Ngươi liều mạng muốn dấn thân vào triều đình như vậy là vì mục đích gì? Ngươi yêu quyền thế đến mức đó sao?”
“Điện hạ nói sai rồi”, Bùi Văn Tuyên khẽ lắc đầu, “Vi thần cũng không phải tự nguyện dấn thân vào. Kiếp trước là vì không còn cách nào, cứ thế mơ hồ làm Phò mã của Điện hạ, lại mơ hồ cuốn vào triều đình, sau này khi muốn rút lui đã không thể”
“Vậy kiếp này thì sao?”
“Đợi đến kiếp này”, Bùi Văn Tuyên hai tay luồn trong tay áo, chậm rãi đi về phía trước, trên mặt mang nụ cười với vài phần hòa nhã, “Vì từng đứng qua chỗ cao, thấy qua những phong cảnh tuyệt đẹp, không đành lòng vứt bỏ”
Lý Dung không đáp, nàng nghe Bùi Văn Tuyên nói xong cảm thấy trong lòng có một sự bình tĩnh khó nói thành lời đang trào dâng.
Bọn họ không nói tiếp nữa, Bùi Văn Tuyên đi trước người nàng, lẳng lặng giúp nàng chắn gió lạnh. Bùi Văn Tuyên không quay đầu lại nhưng thừa biết Lý Dung đang đi phía sau hắn.
Không xa không gần, liền ở nơi đó.
Sau khi Lý Dung tiễn hai người Thượng Quan gia đi, Tuân Xuyên một mình ngồi trong phòng.
Nàng không biết bản thân phải làm gì.
Cầu xin Lý Dung, Lý Dung đã làm đủ nhiều, nàng không thể thêm phiền toái Người thêm nữa.
Lý Dung không hề mắc nợ Tần gia, nàng là một Công chúa, có thể làm đến trình độ này đã vô cùng không dễ dàng.
Nhưng trừ bỏ cầu xin Lý Dung, nàng còn có thể làm gì chứ?
Nhiều người chết như vậy, mọi nhân chứng đều bị chôn thây nơi ngoại ô, Tần gia vô cớ bị hàm oan, chịu đủ khinh nhục trong ngục giam.
Cứ như thế bỏ qua sao?
Giao cho Hình bộ, Hình bộ sẽ xử lý thế nào đây?
Bỗng nhiên trong lòng nàng trào dang một sự căm ghét không thể diễn tả thành lời. Nàng hận bản thân vô năng, hận bản thân vô tri, hận bản thân vì sao không thể giống Thượng Quan Nhã và Lý Dung biết bày mưu lập kế, muôn vàn mưu tính.
Nàng chỉ có thể đứng ở góc tối và trốn tránh, bất lực ngước nhìn mũi kiếm của sự bất công chĩa ngay trên đỉnh đầu mình.
Nàng im lặng ngồi một hồi lâu, lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi liên hồi, “Tuân đại nhân, người của Tần gia xảy ra chuyện rồi”
Tuân Xuyên từng cố ý dặn dò thuộc hạ phải đặc biệt chăm sóc người của Tần gia, Tuân Xuyên nghe thế lập tức chạy về phía cửa, lớn giọng hỏi, “Có chuyện gì?”
“Tần gia tiểu công tử xảy ra tranh chấp với Hình bộ Thôi thị lang trên đường cái, ngài mau đến đó xem đi ạ”
Tuân Xuyên nghe xong liền vội vàng chạy ra ngoài, suốt quãng đường thúc ngựa như bay. Khi đến nơi, nàng nhìn thấy tiểu đệ với bộ dáng từng trải qua ẩu đả, thị vệ nằm đầy đất, còn cả Tần Lâm thần sắc lạnh lùng đứng cạnh xe ngựa.
Thôi Thư Vân nằm trên đất, hơi thở hổn hển, nhìn chằm chằm Tần Lâm nói, “Tần Lâm, ngươi đừng làm càn, dám ẩu đả mệnh quan triều đình, ngày mai ngươi chờ đó”
Tần Lâm lạnh nhạt nhìn Thôi Thư Vân đáp, “Được thôi, ta chờ”
Nói xong, Tần Lâm mang theo tiểu đệ nhà mình xoay người bước đi, “Tần Vân, đi thôi”
“Ngươi mới là người phải chờ đấy”, Tần Vân lau máu loãng bên khóe môi, hốc mắt đỏ bừng quát, “Ngươi hại chết tỷ tỷ của ta, còn hại chết nhiều người như vậy. Tỷ tỷ của ta trên trời có linh thiêng sẽ không bỏ qua ngươi đâu, ngươi cứ chờ đi!”
“Ngươi nói hươu nói vượn!”, Thôi Thư Vân hét lớn, Tần Lâm lại nhàn nhạt nói, “Tần Vân”
Tần Vân quay đầu, khẽ lau nước mắt, cùng Tần Lâm rời đi. Thôi Thư Vân được người hầu đỡ lên, gã cắn chặt răng nhìn theo bóng lưng của Tần Lâm và Tần Vân, nâng cao giọng nói, “Ả ta là tự mình đâm đầu tìm chết!”
Tần Lâm chợt dừng bước, Thôi Thư Vân bật cười, “Ta không hề động thủ, là ả tự đâm đầu chết trước cổng phủ Công chúa. Vụ án của Tần gia lập tức sẽ được chuyển giao cho Hình bộ, Hình bộ sẽ trả lại công đạo cho Tần gia, Tần đại nhân yên tâm”
Tần Lâm không nói gì, chỉ siết chặt nắm tay, Tần Vân đang định xoay người nện cho đối phương một trận nhưng trước khi cậu kịp xuống tay, Tuân Xuyên đã trước tiên một chân đá bay Thôi Thư Vân. Sau đó nàng đi về phía Tần Lâm, cung kính nói, “Tần đại nhân, Công chúa cho mời”
Thôi Thư Vân lần nữa được người đỡ dậy, gã vốn định bảo thủ hạ ra tay nhưng khi nghe thấy hai chữ “Công chúa”, động tác của Thôi Thư Vân hơi khựng lại, sau đó thấp giọng nói, “Đi”
Đám người Thôi Thư Vân đi rồi, Tần Lâm mới quay người lại, lẳng lặng nhìn Tuân Xuyên thật lâu, cuối cùng cung kính nói, “Đa tạ Tuân đại nhân giải vây”
“Tiểu công tử không có việc gì chứ?”
Tuân Xuyên nhìn Tần Vân, Tần Vân cúi đầu, có chút nghẹn ngào nói, “Không có gì, đa tạ Tuân đại nhân quan tâm”
“Sắc trời đã tối”, Tuân Xuyên thấp giọng nói, “Ta đưa hai vị công tử về phủ”
Tần Lâm đáp một tiếng, sau đó cùng Tuân Xuyên đi về phía Tần gia.
Hai bên vẫn bảo trì im lặng, sau hồi lâu, Tần Vân không kiềm được hỏi, “Tuân đại nhân, vụ án thật sự sẽ chuyển giao cho Hình bộ sao?”
“Ti chức tạm thời chưa nghe được thông tin chính xác”
“Ngài hãy đi cầu xin Công chúa đi”, Tần Vân vội la lên, “Cầu xin Công chúa đi nói một câu được không? Vụ án nếu giao cho Hình bộ vậy có khác gì thả bọn chúng ra đâu? Tỷ tỷ của ta chết rồi, La thúc cũng chết rồi, đã có nhiều người chết như vậy, Tần gia của ta ở trong ngục, chú bị đánh không ít, chúng ta phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở chẳng lẽ cứ thế xong rồi sao?!”
“Tần Vân”, Tần Lâm lạnh giọng ngăn lại, “Đừng gây chuyện nữa”
Sau đó, Tần Lâm nhìn Tuân Xuyên, bình tĩnh nói, “Điện hạ là người làm chuyện lớn, vụ án Tần gia đối với những người như Bệ hạ hay Điện hạ chỉ là một nước đi trên một ván cờ. Mọi thứ Điện hạ làm cho Tần gia đã là tận tình tận nghĩa, Tuân đại nhân không cần phải bàn bạc lại với Điện hạ. Vụ án Tần gia liên lụy quá nhiều, không thể nào có được kết quả. Cho dù phải trừng phạt, nhiều lắm cũng chỉ là tước chức quan lưu đày, và đó đã là hình phạt lớn nhất mà Công chúa Điện hạ có thể thay Tần gia cầu được”
“Như vật thật không công bằng…”, Tần Vân nghe thế liền siết chặt tay, “Bọn chúng hại chết nhiều người như vậy, sức khỏe thúc phụ vốn đã không tốt, hiện tại còn phải chịu tra tấn, nằm triền miên trên giường bệnh… Dựa vào cái gì bọn chúng có thể bình yên vô sự chứ?”
Tuân Xuyên không nói gì, Tần Lâm lạnh giọng nói, “Chỉ bằng bọn chúng là thế gia, ngay cả Bệ hạ cũng không thể động vào, hiểu chưa?”
“Thật sự quá bất công!”, Tần Vân nâng cao giọng, Tần Lâm lạnh lùng nhìn cậu, “Thế gian này có gì gọi là công bằng? Công bằng là thứ đệ gào thét, la lối om sòm là có thể có được sao? Đã lớn như vậy rồi mà một chút chừng mực cũng không có, mau cút về ngay!”
Tần Vân bị Tần Lâm tức giận mắng một trận, cuối cùng chịu ngậm miệng, hai mắt đỏ hoe không nói gì nữa. Tuân Xuyên tiễn Tần Lâm và Tần Vân đển cổng Tần phủ, Tần Lâm bảo Tần Vân đi vào trước, sau đó hành lễ với Tuân Xuyên nói, “Tiễn đến đây thôi, Tuân đại nhân đi thong thả”
Tuân Xuyên im lặng nhìn Tần Lâm, chưa được bao lâu, bên trong đột nhiên náo loạn lên, Tần Vân chạy ra hét lớn, “Đại ca, chú lại ho ra máu rồi, huynh mau vào xem thế nào…”
Sắc mặt Tần Lâm lập tức thay đổi, vội vàng nói, “Tuân đại nhân, ta xin vào trước, thứ không thể phụng bồi”
Tuân Xuyên khẽ gật đầu, nhìn Tần Lâm và Tần Vân vội vàng vào phủ.
Nàng đứng trước cổng, nhìn phủ đệ Tần gia thân thuộc suốt nhiều năm, nhìn bông tuyết từ trên không chậm rãi rơi xuống.
Nàng đột nhiên cảm thấy, bản thân thật sự đã không còn nơi để về.
Thiên hạ nợ Tần gia một phần công đạo, thế gian không trả, nàng tự mình trả.