Mấy ngày này công ty của Quý Thành Úc cũng cho nhân viên nghỉ đông, mà mấy ngày nữa lại được đi đến nhà chị dâu với anh, hắn gặp chuyện vui liên tiếp nên tâm trạng thoải mái, còn ăn mặc chỉnh chu phóng khoáng để đi ăn lẩu.
Đến phòng ăn lẩu rồi, Quý Thành Úc và Triệu Thiến đến thì đã có mấy người ngồi đấy đang chuẩn bị gọi món rồi, thấy hai người đến thì họ đưa menu cho Triệu Thiến.
“Chị dâu muốn ăn gì nào?”
“Mọi người gọi trước đi.” Triệu Thiến vừa ngồi xuống thì nhân viên phục vụ đã đưa khăn giấy rồi đủ đồ lên, cô ấy cười rồi nhìn xung quanh, “Sơ Thịnh vẫn chưa tới à?”
“Vai chính đều đến vào phút cuối mà, hơn nữa bây giờ vẫn còn sớm.” Mọi người cười.
Triệu Thiến cũng vội vàng muốn gặp mặt bạn trai Lâm Sơ Thịnh, cô ấy lập tức gửi tin nhắn cho cô hỏi cô đến chỗ nào rồi.
—
Lúc Lâm Sơ Thịnh nhận được tin nhắn, cô và Quý Bắc Chu đã đi đến cửa của nhà hàng Haidilao rồi.
Khi cô vừa định ra khỏi nhà, ông Lâm Kiến Nghiệp nghe cô nói muốn ra ngoài ăn cơm đã lập tức cảnh giác: “Đi ăn với ai đấy?”
“Với Quý Bắc Chu ạ.”
Lâm Sơ Thịnh cũng không không che dấu.
“Cậu ta nói muốn đến nhà ta mà, thế bao giờ đến đấy.”
Lâm Kiến Nghiệp là kiểu người miệng chê nhưng lòng lại nghĩ một nẻo, ngoài miệng thì nói không thích, nhưng gần đây lại nhuộm tóc, vội vàng rèn luyện thân thể, rồi trông ngóng Quý Bắc Chu nhanh đến.
“Kiểu gì chả đến, ông vội vàng cái gì.” Trình Diễm Linh thúc giục Lâm Sơ Thịnh ra ngoài, “Con mau đi đi, đừng để cậu ấy phải chờ lâu.”
Lâm Kiến Nghiệp thấy con gái sắp ra ngoài mới nặn ra mấy tiếng từ trong kẽ răng:
“Nhớ về sớm đấy!”
Lâm Sơ Thịnh thấy Quý Bắc Chu thì thấy vui vẻ, cô chạy chậm về phía anh.
Quý Bắc Chu tiến lên trước hai bước rồi ôm cô vào lòng.
“Nhớ em.” Giọng nói của anh kề sát bên tai, cọ sát khiến khuôn mặt Lâm Sơ Thịnh hơi nóng lên, Quý Bắc Chu cúi đầu, hơi thở ấm áp cùng với cơn gió lạnh thổi vào cổ cô, chưa thấy lạnh mà phần cổ đã nóng như bỏng rát, “Em có nhớ anh không?”
Tuy Lâm Sơ Thịnh thẹn thùng nhưng vẫn gật đầu nói ừm.
“Lên xe trước nào.”
Quý Bắc Chu nắm tay cô rồi kéo cô ngồi vào vị trí phó lái.
Chiếc xe này là của bố anh, Quý Bắc Chu nói muốn mượn xe của ông để đi đón bạn gái, thế nên Quý Vĩnh Chính còn mang xe đi bảo dưỡng rồi rửa xe luôn.
Bên trong xe mở máy sưởi, hơi nóng ập vào mặt nung đỏ khuôn mặt cô, trái tim cũng đập liên tục.
Trên đường đi Quý Bắc Chu luôn hỏi về thái độ của bố mẹ cô đối với anh, cũng để chuẩn bị cho hôm đến nhà cô ra mắt.
Lúc xe đến nơi, Lâm Sơ Thịnh nhận được tin nhắn của Triệu Thiến.
Quý Bắc Chu tắt động cơ xe, sau đó cởi dây an toàn ra, “Xuống xe nào.”
Lâm Sơ Thịnh cầm điện thoại rồi nghiêng đầu nhìn anh, “Chúng ta cứ vào như vậy liệu có dọa bọn họ không.”
“Sao thế, em sợ à?”
“Không phải, em chỉ thấy……” Lâm Sơ Thịnh tiện tay vén gọn tóc vào sau tai.
“Hôm nay em đeo hoa tai à.”
Quý Bắc Chu nhìn chằm chằm vào vành tai cô, da cô trắng, có lẽ là do trong xe ấm áp, vành tai cô hơi đỏ lên, có thêm viên ngọc trai điểm tô nữa nên cực kỳ xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Thịnh ra ngoài gặp mặt bạn bè với anh mà, đương nhiên phải ăn mặc trang điểm chỉn chu, nhưng cô không ngờ anh lại nhìn chăm chú như thế.
Khi anh nói xong câu đó, không biết vì sao mà tai Lâm Sơ Thịnh lại nóng như lửa đốt, cô đang định ngẩng đầu lên xoa thì thấy anh đang cúi đầu xuống.
Sau đó vành tai cảm nhận được sự ấm áp.
Môi anh khẽ chạm vào, hơi thở nóng bỏng phả vào trong tai cô, cô ngay lập tức cứng người lại, nửa người tê dại như bị điện giật.
Hơi thở cô dồn dập, ngón tay cũng siết chặt lại.
“Ngọc trai đẹp lắm, hợp với em.” Giọng nói của anh gần tựa như làm rung động cả tim cô.