Chấm dứt rồi!
Kết thúc rồi!
Mọi chuyện tất cả đã kết thúc rồi!
Mộng giàu sang… giấc mộng trở thành con dâu nhà tài phiệt đã mất tất cả rồi!
Sống trong đau khổ, vậy thì sống có ích gì nữa?
Nghĩ đến đây, Khúc Linh San không một chút do dự gì mà căn lưỡi, tự kết liễu đời mình.
Xác của cô ta không được chôn cất đàng hoàng, được vệ sĩ của Lục Triết Tần đào một cái hố sơ xài ở nghĩa trang.
Mặc dù đã thay cô trả thù, nhưng Lục Triết Tần chẳng thể nào trở về cuộc sống bình thường.
Anh tuy có tất cả, nhưng lại đánh mất cô!
Anh đã đánh mất cô mãi mãi, một người có thể vì anh mà hy sinh tất cả.
Người ta thường hay nói, người thất tình đừng nên ngắm hoàng hôn, càng ngắm càng buồn, nhưng khó mà cưỡng lại được.
Có những người luôn thích ngắm hoàng hôn, vì khi ấy lòng an yên khó tả. Nhưng Lục Triết Tần chẳng thích ngắm hoàng hôn chút nào, khoảnh khắc nhìn ánh nắng vụt tắt, trong lòng anh liền cảm thấy man mác buồn, trong không gian chầm chậm, mênh mông, yên vắng.
Nhưng Khúc Lệ San lại rất thích ngắm hoàng hôn, bởi chỉ cần nghĩ đến một ngày dài kết thúc, mọi đau thương mà cô đã gom lại theo đó mà biến mất.
Giờ đây có một người, dưới bầu trời hoàng hôn rực sắc cam, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía xa xăm, trong đầu không ngừng nhớ đến hình ảnh của một người.
Người đời hay có câu, có không giữ mất đừng tìm.
Tuy rằng đã đánh mất cô, nhưng Lục Triết Tần vẫn luôn nuôi hy vọng một ngày nào đó anh vẫn có thể tìm thấy cô trong biển người mênh mông rộng lớn ngoài kia.
Lẽ nào anh đang đợi cô luân hồi chuyển kiếp? Anh sẽ tìm cô trong đám nhóc con, tự tay nuôi cô lớn, chờ đến khi cô trưởng thành mà bù đắp lỗi lầm mà mình đã phạm phải?
Hay là… anh tìm một người phụ nữ khác, có dáng người và diện mạo tương đương cô, để người đó trở thành kẻ thế thân?
Lục Triết Tần lắc đầu, gạt phăng những suy nghĩ ngu ngốc kia.
Tại sao anh lại có những ý nghĩ ích kỷ như vậy chứ?
Người đã ra đi mãi mãi, làm sao có thể quay trở lại được?
Nhưng trong lòng Lục Triết Tần luôn có cảm giác thiếu thốn, dường như không có cô, anh chẳng thể nào sống được an nhàn.
Anh có một giấc ngủ sâu, cũng là nhờ vào tinh dầu mà cô đã điều chế.
Chỉ có cô biết được rõ sức khoẻ của anh, luôn chuẩn bị một bữa cơn thịnh soạn, đầy đủ chất dinh dưỡng.
Cô hết lòng vì anh, vậy mà anh nỡ lòng nào phụ bạc cô?
Lục Triết Tần rất muốn gieo mình xuống dòng biển mặt, nơi mà lần đầu Khúc Lệ San có ý định tự tử.
Nhưng anh lại nhớ về đứa con thơ của mình.
Con trai của anh từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của mẹ, có một tuổi thơ đầy ám ảnh với người đàn bà không có nhân tính kia.
Anh nuôi rắn độc trong nhà bao nhiêu năm không biết, nếu không có Khúc Lệ San, có lẽ cả đời này anh giống như quân cờ, bị người ta sắp đặt.
Thôi thì, chờ đợi thêm vài năm nữa. Đến khi con trai trưởng thành rồi, anh sẽ xuống dưới thế giới bên kia tìm cô sau.
Nhắc mới nhớ, sau khi tỉnh lại, Lục Triết Tần không gặp qua con trai anh, cũng không được ôm hũ tro cốt của vợ vào trong lòng.
Chỉ vì quá chú tâm vào việc trả thù, nên anh đã vô tình quên đi hai thứ quan trọng nhất.
Đúng lúc này, trợ lý đi tới. Lục Triết Tần vội vàng xông đến, túm lấy cổ áo của trợ lý, hổ báo tra hỏi.
“Hiện tại mẹ vợ của tôi đang ở đâu? Anh đã tìm ra chưa?”
Đối mặt với ánh mắt hung dữ của người đàn ông, trợ lý Lâm toát mồ hôi hột, cả người không ngừng run rẩy.
“Lục tổng, ngài bình tĩnh! Tôi… tôi thật sự không tìm rõ tung tích của Khúc phu nhân!”
Gây xanh hiện rõ hai hên thái dương, anh đẩy tên trợ lý ra xa, hai tay siết chặt đặt bên hông, nghiến răng nghiến lợi, anh gằn từng câu từng chữ.
“Khốn kiếp! Đúng là một lũ ăn hại! Tốn công nuôi chẳng được tích sự gì! Tìm không ra tôi nhất định không bỏ qua cho mấy người!”