Có lẽ nó chỉ là một bức tranh bình thường.
“Tranh rất đẹp.” Khan thật lòng khen.
Benjamin có vẻ ngạc nhiên.
“Tôi nghĩ nó ấn tượng, nhưng không nghĩ nó đẹp. Cũng chưa từng có ai cho tôi biết cảm tưởng giống ngài.”
“Đến đây chỉ để ngắm tranh thôi à? Mở cửa đi.” Ngữ khí khó chịu không thèm giấu giếm của Saul như vang vọng khắp hành lang vắng vẻ.
Mở cửa? Khan lại nhìn lên bức tranh lớn ở trước mắt. Đây là cửa sao? Cũng có thể, trong dinh thự có nhiều đường hầm ẩn hay mật thất là chuyện rất bình thường.
Dinh thự ở lãnh địa của hắn cũng có vài cái mật thất nhỏ và đường ngầm thoát hiểm.
Benjamin cũng có vẻ bất ngờ khi nghe Saul nói ra lối đi bí mật của mình.
“Chỗ này… Bồ Câu Mỏ Xanh còn chưa biết đâu.” Benjamin nhìn Saul đăm đăm.
“Bồ Câu Mỏ Xanh không phải bách khoa toàn thư thế giới mà cái đi cái gì cũng biết.” Saul đáp lại nhạt nhẽo, ánh mắt không hề sợ hãi đón lấy cái nhìn dò xét của Khan.
Đúng lúc đó, mắt Khan lại hơi nhói lên. Lập tức, hắn thấy được hai màu aura đang bừng lên như lửa cháy, bao quanh giữa hai người. Saul là sắc lam sẫm màu. Còn phía Benjamin là màu đỏ thẫm. Aura của cả hai dường như có xu hướng đối chọi nhau, đỏ và xanh như va chạm vào nhau, như muốn nuốt chửng lấy màu sắc của kẻ nọ.
Khan không có chủ ý bật công tắc kỹ năng nhìn thấy aura của mình lên, chắc là do hai bên đang ngầm đấu đá nhau nên sức ảnh hưởng vô tình lây lan đến con bọ giẫm cái chết luôn là hắn đây.
Hửm? Nếu là hắn không có chủ ý, mà là do hai tên kia sử dụng aura để kiểm tra lẫn nhau thì tại sao sự ảnh hưởng này lại khiến hắn bị động kích hoạt kỹ năng?
“Kahan này, cái khả năng nhìn thấy aura của ngươi cho ta ấy… Chỉ là để nhìn thấy aura thôi sao?”
“Kahan không cho chủ nhân ngốc khả năng nào cả.” Kahan xì xì vài tiếng khoái trá. “Chủ nhân ngốc. Không biết bản thân có gì sao? Đúng là chủ nhân ngốc!”
Khan có chút ngỡ ngàng, không ngờ đến câu trả lời của Kahan là phủ định suy nghĩ của hắn.
“Kahan là Kahan. Chủ nhân lớn hơn, nhờ Kahan.”
Theo như hắn có thể hiểu thì cơ thể hắn đúng là một bí ẩn lớn, nhờ có Kahan mà những bí ẩn – đến chính hắn còn chẳng biết tới – đang dần được thức tỉnh bởi sự thúc đẩy của Kahan.
Phải rồi, hiện tại mình mới mười chín tuổi thì phải. Khan suýt chút nữa là quên, tuổi của mình vẫn còn khá trẻ.
“Đúng là khá bất ngờ. Ngài là con người thật đấy à?” Benjamin lên tiếng đúng lúc ngắt dòng suy nghĩ của Khan.
Saul thừa biết Benjamin nghĩ gì, cậu ta đã biết và nghe được điều đó quá nhiều trong quá khứ tiền kiếp của mình.
“Nếu cần, thì ta sẽ là quái vật.”
Còn Saul bây giờ, chỉ mới mười bảy tuổi. Nhưng trình độ của cậu ta đã đạt ở mức Kiếm Thánh, đúng không nhỉ? Hay là đã đạt được cấp bậc còn hơn thế nữa?
Khan chưa từng hỏi về sức mạnh của Saul hiện tại, vì trong mắt của Khan, Saul là nhân vật chính, là một nhân vật bất bại cho đến cuối câu chuyện.
“Đúng vậy, đây là cánh cửa.”
Benjamin nói thế rồi sử thần chú cùng động tác tay tạo ra một vòng tròn ma thuật, và bức tranh mà cả hai gọi là cánh cửa lập tức cộng hưởng với ma thuật của hắn.
Cạch cạch, ầm ầm. Khung tranh vẫn không động đậy thay đổi, chỉ có bức họa đột nhiên di chuyển, lùi lại sâu hơn một chút rồi bị đẩy sang một bên bởi một lực vô hình, chừa ra một lối đi rộng rãi với hai bên tường có gắn đĩa đèn đã được thắp sáng trưng. Dù đã thắp đèn, nhưng lối đi vẫn trông tối tăm và u ám khiến người ta phải e ngại có nên dấn bước. Chẳng biết được sẽ có thứ gì đó ở trong bóng tối lao ra bất chợt hay không.
“Tiểu thư đang chờ ở bên trong.” Benjamin là người đầu tiên cất gót bước vào.
“Anh còn đứng đó làm gì?” Saul quay đầu lại hỏi.
Khan không nói gì mà bước theo sau Benjamin, còn Saul ở phía sau bọc hậu để đảm bảo an toàn. Tuy là hắn không nghĩ họ sẽ gặp nguy hiểm gì, cứ xem đây là giác quan thứ sáu của hắn cũng được.
Qua ánh đèn le lói, Khan có thể nhìn thấy con đường lát gạch đơn giản, dường như chỉ có mục đích là tạo đường lối để đi, không trang trí gì cả. Họ vừa tiến vào trong như bước vào bụng của con quái vật thì ở sau lưng vang lên tiếng động nặng nề. Cửa khép lại, bóng tối đổ tràn vào nhiều hơn tựa mực đen vẩy ra không gian trước mắt.
Lối đi chỉ có một đường thẳng, nhưng lại dài hơn so với tưởng tượng của Khan. Cho đến khi Benjamin dừng lại và Khan nhìn thấy một cánh cửa thật sự, không được tạo dựng bởi vỏ ngoài của một bức tranh hay thứ nào khác.
Một cánh cửa đôi màu đen, nếu không phải có đường viền bạc sáng lóe lên dưới ánh sáng le lói của đĩa đèn rọi vào thì Khan không nghĩ ở trước mặt mình là cửa. Benjamin tiến đến, đẩy cánh cửa ra rồi đứng nép sang một bên.
Ban đầu, Khan còn chưa hiểu tại sao họ phải đi đến tận đây mà không phải căn phòng nào khác tại dinh thự, cho đến khi hắn bước vào và nhìn thấy những gì ở bên trong.
Lauriel ngồi trên một chiếc ghế lưng dài bọc đệm êm ái, tay ghế làm bằng vàng với nét điêu khắc xa hoa sang trọng. Trước mặt là một cái bàn dài đặt sách là sách, giấy với giấy, và những cây bút lông vũ mềm mại đặt bên cạnh hũ mực còn đóng nắp. Có ba chiếc ghế sô pha đơn đặt đối diện với cái bàn dài, ở vị trí đối mặt với Lauriel. Xung quanh không có trang trí gì nhiều, nhưng không gian vẫn được lấp đầy với hằng hà sa số những vật phẩm và vũ khí được treo lên tường hay là bày trên kệ và trưng trong tủ kính. Đó là hắn còn chưa kể đến vài giá treo trang phục.
Rìu hai lưỡi, dây xích gắn dao găm, búa cán dài, trọng kiếm, đoản đao, quyền trượng, cây kéo to bằng một người trưởng thành, và nhiều thanh kiếm với kích cỡ và kiểu dáng khác nhau. Kiếm có số lượng nhỉnh hơn, chắc là do độ phổ biến của chúng.
Chỗ này giống một căn phòng chứa đồ hơn.
“Đây là kho tàng yêu quý của tôi đấy.” Benjamin vô cùng tự hào khoe khoang, hắn mở to mắt trông đợi phản ứng của Saul và Khan.
Ít ra thì Khan còn lịch sự khen ngợi cho Benjamin chút vui vẻ, trong khi đó Saul hoàn toàn không để tâm, thẳng thừng đi đến ghế sô pha ngồi phịch xuống. Đã vậy còn cau có quay đầu lại chê Khan lề mề.
“Anh chậm chạp quá đấy.”
Benjamin lại ném qua ánh mắt bất mãn, nhưng hắn nhẫn nại kiềm chế để bản thân không làm ra hành vi trái khoáy.
“Em trai ngài gấp lắm nhỉ.” Lauriel mở miệng châm biếm.
“Phải.” Saul là người trả lời. “Kết thúc càng nhanh càng tốt.”
Khan cảm thấy, tính tình của Saul ngày càng có xu hướng làm người khác nổi điên, tăng khả năng khiến bản thân trở thành cục nam châm thu hút tử thần.
“Khụ, để cô phải chờ lâu. Nếu được thì chúng ta nên bắt đầu luôn không nhỉ?”
Vì bảo toàn tính mạng cho nhân vật chính, mình nên chuyển chủ đề thôi.
“Ngài hẳn là biết mình không có ma lực nhỉ? Dù chính tôi cũng không rõ tại sao ngài có thể sử dụng được ma thuật đánh vỡ khiên chắn ma thuật cấp năm của một pháp sư được mệnh danh là thiên tài.” Lauriel chống tay dưới cằm, ánh mắt vô hồn nhìn hắn đăm đăm. “Ngài cũng không có khí lực để hóa giải được đòn tấn công của một pháp sư. Thẳng thắn mà nói thì… ngài chẳng có gì cả.”
Khan nghĩ mình đang bị sỉ nhục, đồng thời hắn cũng rõ ràng hơn một điều là Lauriel dường như nắm trong tay mọi sự đang diễn ra tại lãnh thổ của mình.
“Chẳng hạn như em trai của ngài vậy. Tuy hắn có ma thuật, nhưng không thật sự mạnh lắm. Thua xa khả năng kiếm thuật của mình hiện tại. Hừm, hình như là em trai ngài đã đạt đến ngưỡng Kiếm Thánh đỉnh cấp. Gần như có thể nhảy qua bậc Kiếm Đế, ngang hàng với những tay Kiếm sư lão làng có thể chém đôi quả núi chỉ bằng một tay, một nhát kiếm.”
Tuy rằng hắn biết Saul lợi hại, nhưng lợi hại đến mức này thì… gian lận quá rồi.
Lúc đó, Khan không hề nghĩ rằng bản thân cũng là một sự tồn tại gian lận không kém.
“Khí lực là thứ mà các Võ sư và Kiếm sư rèn luyện gian khổ để nâng cao trình độ của bản thân, cũng là thứ giúp cho những người vô năng, không có duyên với ma thuật có thể trở nên mạnh mẽ, đủ khả năng đối đầu với ma thuật. Tất nhiên, rèn luyện khí lực không phải là chuyện giản đơn, nó khó khăn gấp ba bốn lần so với việc tập luyện sử dụng ma lực. Nên có rất ít người đi theo con đường Võ sư hay Kiếm sư mà thành công, giống như em trai ngài.”
Đó là lời khen, nhưng mà Saul không hề lấy làm tự hào hay mừng rỡ. Như thể đó là một lẽ đương nhiên.
“Nhưng ma lực là một phạm trù khác.” Lauriel nhấn mạnh.
Khan hiểu tại sao Lauriel huyên thuyên về khí lực từ nãy đến giờ rồi.
Cô ả muốn nhân vật chính phải từ bỏ khí lực mới có thể sử dụng ma lực.
Saul im lặng, trông cậu ta trầm mặc hơn bình thường.
Diễn biến này có hơi khác những gì mà hắn biết. Chẳng lẽ Saul nghe theo Lauriel mà từ bỏ kiếm thuật? Nếu thế thì lệch với hướng đi của nhân vật chính trong nguyên tác, rõ ràng là cậu ta có thể sử dụng song song ma lực với khí lực.
“Tôi sẽ dạy cho cậu công thức rèn luyện ma lực của Ác ma, đây là công thức mà chỉ có Ác ma ở hội đồng cấp cao mới có thể sử dụng. Có thể giúp ma lực của cậu gia tăng nhanh hơn cách rèn luyện phổ thông. Hiển nhiên là nó cũng đi kèm tác dụng phụ, nhưng không đáng kể.” Lauriel chuyển ánh nhìn lên Saul, chẳng quan tâm cậu đang bày tỏ thái độ xấc xược thế nào với mình.
Không đáng kể với Ác ma thôi, Saul là con người. Khan lập tức lên tiếng, “Tác dụng phụ đó là gì?”
“Bào mòn cảm xúc.” Benjamin đáp, hắn trông phấn khích hơn bình thường. “Ác ma không cần những cảm xúc ủy mị. Tác dụng phụ này không đáng kể với chúng tôi.”
“Không có cảm xúc chi phối, tưởng rằng là tự do nhưng thật ra lại đang trao lại dây xích của chính mình cho kẻ khác.” Khan chán chường trước suy nghĩ của bọn Ác ma. “Một con chó không biết suy nghĩ hay cảm nhận gì lúc nào cũng dễ thuần hóa hơn. Chỉ cần đánh một trận cho nó biết nghe lời. Sợ hãi theo bản năng, tuân lời theo kẻ mạnh.”
Benjamin siết chặt nắm đấm, nhưng gương mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười. “Đó là trong trường hợp con chó đó thật sự bị đánh bại.”
“Nông cạn thật.” Khan nhún vai.
Trông Benjamin rất cố chấp nên hắn chẳng có ý định dài dòng làm gì, chỉ tốn thêm nước bọt thôi.
“Ta không cần công thức đó. Lấy cái khác đi.” Saul cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cậu sẽ hối hận đấy.” Benjamin dường như rất phật ý. Có vẻ hắn không thích công thức cao cấp của tộc mình bị người khác chối bỏ như thế.
“Không cần.” Saul khẳng định.
“Được rồi. Ta sẽ cho cậu công thức khác, an toàn hơn. Còn nữa…” Lauriel ra dấu tay với Benjamin, hắn ta lập tức đi tới và lấy một cuốn sách trên bàn đưa tới cho Saul. “Trong cuốn sách này, tôi đã tập hợp lại những lời nguyền và các phép tấn công ma thuật có sức công phá mạnh mẽ phù hợp với cậu. Cậu cứ xem qua, vướng mắc chỗ nào thì cứ tìm tôi.”
Saul vừa đưa tay ra định cầm thì Benjamin đã thả lỏng tay, cuốn sách lập tức rơi xuống. Nhưng Saul đã nhanh tay hơn chụp lại.
“Tay ngươi run nhỉ. Sợ ta à?” Saul cầm lấy quyển sách huơ qua huơ lại trước vẻ mặt hằm hè của Benjamin. “Đừng lo, ta không phải chó, không cắn ngươi đâu.”
Saul đang nhắm vào Benjamin nhưng Khan bất giác giật thót mình, vì cảm giác tội lỗi thường xuyên gọi sau lưng nhân vật chính là chó điên.