Không phải ngươi bắt nạt ta sao? Linh cẩu có thể bắt nạt ngươi a!
Không có ngang ngược nhất, chỉ có càng ngang ngược hơn!
Linh cẩu thích đi săn vào ban đêm, nhiệt độ ban ngày rất cao, phần lớn chúng nó đều đang ngủ. Đám kên kên tụ tập không làm bọn nó chú ý, bất quá tiếng tru như tín hiệu báo giờ cơm của chó rừng lại có thể đánh thức linh cẩu.
Đám kên kên lúc này mới hiểu ý đồ của vợ chồng chó rừng, tìm cứu viện? ! Thật quá đê tiện!
Năm con linh cẩu của đàn Gia Nhĩ Na đều tới, hiện giờ bọn nó ở mảnh đất giáp biên giới sư đàn Hoắc Tư Bỉ cùng Áo La Tư, nghe thấy tiếng tru của vợ chồng chó rừng thì lập tức chạy qua.
Linh cẩu xuất hiện chính là dấu hiệu đám kên lên bị cướp đi bữa tối. Kên kên mặt nếp hoành hành ngang ngược trước mặt chó rừng, hiện giờ đối mặt với linh cẩu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên. Bởi vì trong thực đơn của linh cẩu không hề bài xích kên kên.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đừng trên một gò mối xa xa quan sát một màn phát sinh xung quanh thi thể mãng xà, La Sâm cùng La Thụy lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc cái gọi là mạnh được yếu thua.
Liệp báo là kẻ săn mồi, nhưng trong số những kẻ săn mồi thì chúng không phải người đứng đầu. Cho dù La Kiều từng giết chết linh cẩu nhưng La Sâm cùng La Thụy cũng phải hiểu rõ điểm này.
“Tốt lắm, đi theo ba ba.”
Xa xa, bữa tiệc tối thịnh soạn của đàn linh cẩu đã bắt đầu, La Kiều nhảy xuống khỏi gò mối, mang theo hai tiểu liệp báo đi về phía biên giới lãnh địa.
Hoa báo Mông Đế vẫn núp ở gần hang ổ chó hoang, nó kiên nhẫn chờ đợi. Tới gần chạng vạng, đàn chó hoang tính toán lại ra ngoài đi săn, trừ bỏ chó hoang con, chỉ còn một con trưởng thành lưu lại bảo vệ, Mông Đế biết cơ hội đã tới.
Nhìn phần lớn chó hoang rời đi, mấy con chó hoang con ngoan ngoãn trốn trong hang, đây là một hang lợn warthog bỏ đi, vừa vặn nằm bên cạnh một gốc cây khô. Con chó hoang bảo vệ nằm bên cửa hang nghỉ ngơi. Đề phòng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Mông Đế lặng lẽ tiếp cận, nện bước chuẩn xác hệt như đã tính toán vô cùng cẩn thận, mỗi một bước đều in lại dấu chân nhưng không hề phát ra chút tiếng động nào.
Chó hoang vẫn luôn bảo trì cảnh giác, lỗ tai to dựng thẳng, chỉ cần phát hiện điểm bất thường sẽ lập tức kêu to, đồng thời sẽ phát ra công kích.
Mông Đế vòng ra sau lưng chó hoang, xem xét đúng thời cơ rồi bổ nhào tới, chó hoang phản ứng rất nhanh lẹ, khoảnh khắc Mông Đế lao tới nó liền nhận ra nguy hiểm, lập tức đứng lên nhưng cũng không kịp.
Mông Đế cắn sau gáy chó hoang, trước lúc xương sống bị cắn đứt, chó hoang liền lớn tiếng tru lên. Đây là tín hiệu phát ra cho đồng bạn.
Mông Đế sau khi giết chết con chó hoang trưởng thành bảo vệ thì lập tức chuyển mục tiêu về phía đám chó hoang con đang núp trong hang. Nhóm mèo lớn theo bản năng sẽ giết chết đối thủ cạnh tranh, chó hoang con tuy vẫn còn nhỏ nhưng đối với Mông Đế mà nói, chúng nó vẫn là kẻ cạnh tranh thức ăn. Hơn nữa, chó hoang xâm nhập vào lãnh địa, hơn nữa còn dám khiêu khích nó, nhất định phải trả giá lớn!
Đàn chó hoang nghe thấy tiếng kêu của đồng bạn, nữ thủ lĩnh lập tức từ bỏ đi săn, dẫn dắt tất cả thành viên trở về hang ổ. Có thể tưởng tượng, nghênh đón bọn nó chính là con bảo vệ đã chết cùng đám chó hoang con đã ngừng thở.
Đàn chó hoang phẫn nộ vô cùng, bọn nó dùng cái mũi nhạy bén nhận ra mùi hung thủ, cũng dựa theo đó mà tìm tới một gốc cây keo, Mông Đế đang nằm trên đó!
Mông Đế không ngờ chúng trở về nhanh như vậy, căn bản không kịp chạy xa. Nếu trốn vào bụi cỏ, đám chó hoang sẽ lập tức phát hiện. May mắn gần đó có một cây keo, Mông Đế lập tức leo lên. Nhưng cành lá không quá rậm rạp làm nó dễ dàng bị bại lộ.
“Rống!”
Mông Đế phát ra tiềng gầm với nhóm chó hoang đang sủa inh ỏi tụ tập dưới gốc cây, muốn bọn nó rời đi. Chó hoang không thể leo cây, nhưng cơn phẫn nộ làm bọn nó quyết tâm cố thủ ở đây, thẳng đến khi con hoa báo này leo xuống!
Đánh đơn lẻ, chó hoang tuyệt đối không phải đối thủ hoa báo, nhưng hơn mười con chó hoang phẫn nộ tuyệt đối không dễ đối phó. Mông Đế hiện giờ chỉ có thể ở trên cây, thẳng đến khi đàn chó hoang mất kiên nhẫn. Đây là một trận chiến ý chí, ai thắng ai thua, thẳng đến một phút cuối cùng mới có thể công bố.
Ngay lúc Mông Đế bị chó hoang vây trên cây, La Kiều đi tới biên giới lãnh địa cũng gặp phải phiền phức. Cậu gặp Phỉ Lực cùng Ai La của sư đàn Hoắc Tư Bỉ!
Hai con sư tử đực đang trên đường tuần tra lãnh địa thì phát hiện kên kên dày đặc trên bầu trời, lập tức quyết định chạy tới xem. Bởi vì phần lớn lãnh địa bị sư đàn Áo La Tư cướp đi, số lượng con mồi nhóm sư tử cái có thể bắt hiện tại rất có hạn. Số linh dương bắt được mấy hôm trước chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nếu muốn ăn no, bọn nó chỉ có thể bắt giữ con mồi thể hình lớn như trâu. Nhưng trâu dễ bắt vậy sao? Lúc Phỉ Lực cùng Ai La lưu lạc đã hiểu được một đạo lý, muốn lấp đầy bụng thì không thể từ bỏ bất cứ cơ hội nào.
Phỉ Lực cùng Ai La tính toán qua xem thử có gì ăn hay không rồi tiếp tục tuần tra lãnh địa, dù sao còn Nạp Tư ở đó, không cần lo lắng.
La Kiều trùng hợp đụng phải hai anh em này. Phỉ Lực cùng Ai La đều nhận ra La Kiều, Phỉ Lực cảm thấy miệng vết thương sớm nên lành hẳn trên lưng lại bắt đầu đau đớn.
“Ai La, ta muốn giết chết nó!”
“Nhưng ta muốn đi ăn cái gì trước đã.”
“…Sao ngươi không nói ‘đúng vậy, anh trai’ nữa?”
“Nếu ngươi chọn đi ăn, ta sẽ nói vậy.”
“…”
La Kiều mặc kệ Phỉ Lực cùng Ai La tranh chấp vấn đề gì, đụng phải hai anh em sư tử này, lông mao sau gáy cậu liền dựng thẳng. Hiện giờ nên làm gì đây? Nơi này căn bản không có chỗ cho hai tiểu liệp báo ẩn núp, huống chi có tới hai con sư tử, là hai con a! Cho dù cậu có thể dẫn một con đi thì con còn lại làm sao đây?
La Kiều gấp tới độ giống như kiến bò trên chảo nóng, Phỉ Lực cùng Ai La lại đang tranh luận. Cuối cùng, Ai La biểu thị, muốn giết chết con liệp báo này chỉ cần một mình Phỉ Lực là đủ, nó muốn đi tìm thức ăn.
“Được rồi, cứ vậy đi.”
La Kiều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hành động của cặp anh em, nhìn thấy Ai La cùng Phỉ Lực tách ra sau đó đi về phía mình thì cậu bật dậy, cúi đầu bày ra tư thái uy hiếp với Ai La, nhưng Ai La không hề để cậu vào mắt, nó chạy ngày càng gần, thẳng đến khi La Kiều khống chế không được muốn xông lên thì Ai La đột nhiên chuyển hướng, vòng qua cậu đi về phía đám kên kên tụ tập.
Hả? !
La Kiều cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn Ai La đi xa, lại quay đầu nhìn Phỉ Lực vẫn đứng nguyên chỗ cũ ác ý nhìn mình, đây là có chuyện gì?
“Hai tiểu liệp báo khẩn trương tựa vào người La Kiều, nằm úp sấp không hề nhúc nhích. Ngay trước mặt bọn nó có một con sư tử, tốt nhất không được lộn xộn mới không làm đối phương chú ý. Mục tiêu của Phỉ Lực là La Kiều, nó hiện giờ chỉ muốn giết chết cậu, vì thế cũng không để tâm tới hai ấu tể.
La Kiều rõ ràng biết điểm này, biện pháp duy nhất có thể sử dụng là tự mình dẫn dắt Phỉ Lực rời đi. Nhưng lỡ Ai La quay trở lại, La Sâm cùng La Thụy phải làm sao? Cậu chỉ có thể cầu nguyện Ai La thật sự đi tìm thi thể mãng xà.
“Nghe này, chốc nữa ba ba dẫn nó đi, hai đứa lập tức chạy về phía hồ nước, nhớ hồ nước ba ba từng mang các ngươi tới không? Chạy tới đó rồi nghĩ cách ẩn núp. Nơi đó có một gốc vú sữa, nếu có thể thì hai đứa leo lên cây đi. Ba ba sẽ tới tìm sau!”
La Sâm cùng La Thụy không phải lần đầu tiên gặp tình huống này, hai tiểu liệp báo đã có thể bình tĩnh nghe La Kiều nói xong, sau đó nhìn chằm chằm sư tử, chỉ cần La Kiều chạy về phía sư tử, bọn nó phải lập tức chạy qua hướng khác.
Kiên nhẫn của Phỉ Lực chỉ có thể duy trì đến lúc này, nó bắt đầu lao về phía cha con La Kiều. La Kiều quyết định thật nhanh, cúi đầu, sau đó phóng lên chạy về phía Phỉ Lực. La Sâm cùng La Thụy lập tức vọt vào bụi cỏ cao, dùng nó để che dấu mà chạy về phía hồ nước.
Phỉ Lực nhìn thấy La Kiều chạy về phía mình thì nhe nanh, quyết tâm nhất định phải giết cậu. Con hoa báo dám để lại miệng vết thương trên người nó, cũng tuyệt đối không bỏ qua!
La Kiều không dám tiếp cận Phỉ Lực quá gần, lúc hai bên còn cách nhau tầm năm mươi mét thì lập tức xoay người chạy qua một hướng khác. Phỉ Lực không có gì bất ngờ đuổi theo.
Từ lúc đầu La Kiều đã tính toán chạy về phía lãnh địa sư đàn Áo La Tư, đây là biện pháp duy nhất giúp cậu thoát thân. Chỉ cần Phỉ Lực không bị lửa giận làm choáng đầu, nó tuyệt đối không dám tùy tiện tiến vào lãnh địa sư đàn Áo La Tư. So với La Kiều, sư tử sư đàn Áo La Tư lại càng thích thú huấn luyện lũ sư tử bại trận dưới móng vuốt của mình.
Phỉ Lực nhìn thấu tính toán của La Kiều, nó gầm lên giận dữ, con liệp báo gian xảo chết tiệt này!
Cho dù tiếng gầm của Phỉ Lực chấn đau cả tai La Kiều, cậu vẫn hi vọng Phỉ Lực có thể gầm tiếp, tốt nhất là tiếng kêu của nó rơi vào tai đám sư tử trong lãnh địa này. Con sư tử đang truy đuổi phía sau cậu không phải ngốc bình thường, to con không có nghĩa là thông minh a!
La Kiều càng chạy càng hăng, lúc nhìn thấy Áo La Tư xuất hiện trong tầm mắt thì suýt chút nữa đã vui tới phát khóc. Lần đầu tiên cậu thấy Áo La Tư mà cảm thấy vui như vậy, thật sự vui sướng a!
La Kiều thậm chí còn muốn kích động hô to một tiếng: anh đẹp trai, ta nhớ ngươi muốn chết!
Nhìn con liệp báo hưng phấn chạy về phía mình, Áo La Tư hoài nghi có phải mình nóng tới choáng đầu mà sinh ra ảo giác hay không, bằng không vì sao nó lại thấy một con liệp báo đực tiến hóa mắt đong đầy nước mắt lao vào vòng tay của mình? !
